” ….. Chú sẽ có đồ ăn cho cháu ăn sao?”
Trên mặt vẫn thật bình tĩnh, nhưng trong mắt đã lóe lên một tia khiếp đảm, cô không biết phải tin tưởng người nào, biết rằng tin tưởng một người chú xa lạ là không đúng, như hắn ôm cô…. Cho cô cảm giác an toàn, khiến cô rất muốn lệ thuộc vào hắn!
“Dĩ nhiên, mỗi ngày chú đều có thể cho Bối Bối ăn tới no!”
“Bối Bối có thể có giường sao?”
Không muốn là cái giường dành cho sủng vật đầy lông chó, mà cô muốn giường của riêng mình!
“Dĩ nhiên, chú có thể cho cháu một chiếc giường công chúa thật lớn!”
Nhìn dáng vẻ mong đợi trên gương mặt cô, lòng của Phong Thiên Dục mơ hồ thấy đau, bởi vì từ những lời cô hỏi, hắn có thể tưởng tượng được, hoàn cảnh cô ở tồi tệ tới cỡ nào!
“Bối Bối có thể có bóng đèn rất sáng rất sáng, có thể không cần ngủ cùng chuột, gián sao?”
“….. Dĩ nhiên, Bối Bối muốn cái gì, chú cũng có thể cho!”
“Được, cháu đi theo chú!”
Đủ rồi, chỉ có như vậy cô liền thỏa mãn, nghe Phong Thiên Dục nói như thế, trên gương mặt cô nở ra nụ cười, là nụ cười bên trong không có bất kỳ gánh nặng, không có bất kỳ mệt mỏi!
Nếu có, chẳng qua là tràn đầy buông lỏng, tràn đầy cảm động, thật lâu, thật lâu đã không có cảm giác an toàn như vậy, thật lâu đã không có người sủng ái cô như vậy, thật lâu cũng không được ngủ bên trong cảm giác an toàn, ấm áp như vậy!
Bối Bối chậm rãi nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực của Phong Thiên Dục, mệt quá!
Cô vẫn luôn mệt mỏi, lần này có thể nghỉ ngơi tốt một lần phải không?
“Được, ngoan, nếu Bối Bối mệt rồi, ở trong ngực chú ngủ đi, đợi đến nhà chú sẽ gọi cháu!”
“Vâng —-”
Cô không nói thêm gì nữa, cô chỉ an tĩnh nằm ở trong ngực của hắn, rồi sau đó bàn tay nhỏ bé níu lấy y phục của hắn thật chặt…
Phong Thiên Dục nhìn cô nằm trong ngực, xác định cô hiện tại sẽ không có chuyện, hắn lại nhìn Trương Mỹ Ngọc lần nữa!
“Diệp phu nhân, phiền toái, đưa tôi đến chỗ ở của Bối Bối, yên tâm, chỉ cần là đồ của Bối Bối, tôi đều giúp bà mang đi!”