Mà lúc cô tắm xong, được người giúp việc dùng khăn tắm lớn quấn kỹ, đặt ở trên giường, vẫn như cũ, cô một mực ngủ, nếu như không phải bởi vì cô vẫn còn hô hấp, thật sẽ khiến người lo lắng.
“Thiếu gia, đứa bé này…”
“Nhặt được đấy!”
Phong Thiên Dục cũng giống như vậy nằm trên giường nhìn cô, nhìn cô ngủ như một thiên sứ yếu ớt, thái độ, là nhu hòa chưa từng có, không có chút lạnh nhạt!
“…. Nha? Nhặt được sao? Thiếu gia làm sao nhặt một đứa bé trở lại nha? Chuyện này… chuyện này làm sao mới tốt đây? Nếu không như vậy đi, ngày mai tôi đưa nó vào cô nhi viện, hoặc là đưa cho người khác cũng tốt lắm!”
Người giúp việc này đã ở Phong gia làm việc thật lâu, cơ hồ là nhìn phong Thiên Dục lớn lên, mẹ Phong Thiên Dục hằng năm bận quay phim, cha hắn hằng năm bận việc công ty, thậm chí còn phải thường xuyên thăm viếng vợ bảo bối của mình, cho nên việc Phong Thiên Dục bị hai người bỏ quên là bình thường!
Bên trong Phong gia to như vậy, chỉ có Phong Thiên Dục cùng với một vài người giúp việc!
Những người hầu này cũng đều có thể coi là tiền bối của Phong Thiên Dục, rất nhiều chuyện cũng thích vì hắn suy nghĩ!
“Không được!”
“Ách? Thiếu gia?”
“Đứa bé này là của tôi, không cho phép đưa đi cô nhi viện, càng không cho phép đưa cho người khác!”
“Chẳng lẽ…chẳng lẽ thiếu gia muốn nuôi cô bé?”
Đôi mắt của người giúp việc không ngừng trợn to! Có chút không thể tin được!
“…. Ừ, tôi nuôi cô bé!”
Lúc Phong Thiên Dục trả lời vấn đề này, cũng có chút do dự, trả lời vô cùng chậm, bất quá lúc nói câu “tôi nuôi cô bé”, trong giọng nói của hắn, là kiên định!
Đúng vậy, hắn quyết định, hắn muốn nuôi nhóc con này a!
“Thiếu gia, cậu…”
“Vương tẩu, yên tâm đi, trong nhà không phải là có chị chiếu cố nó sao? Liền lưu nó lại, tôi không cho phép bất kỳ ai đưa nó cho người khác hoặc là đưa vào cô nhi viện!”
“…..Dạ!”
Vương tẩu có chút không hiểu cách làm của Phong Thiên Dục, nhưng vẫn gật đầu một cái!
“Vương tẩu, hôm nay không còn sớm nữa, ngày mai chị dậy sớm một chút, giúp nó mua về một ít quần áo!”