Súc sinh!
Bọn súc sinh Diệp gia!
Tại sao lại hạ độc thủ như vậy đối với một đứa nhỏ đáng yêu như thế?
Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng xẹt qua những vết sẹo lộ bên ngoài, thậm chí cũng không chú ý, mình trút xuống bao nhiêu yên mến ở phía trên!
Mà Hàn Bối Bối đang trong giấc mộng dường như cũng cảm nhận được, cô giống như con mèo nhỏ làm nũng, nhẹ nhàng rên một tiếng, tựa hồ rất thích đụng chạm như vậy, không ngừng hướng về phía hắn!
Phong Thiên Dục nhìn cô như vậy, không nhịn được mà bật cười!
Hắn không phải là người có tấm lòng yêu thương người khác, cũng cho tới bây giờ đều không cảm thấy mình sẽ là một người thích trẻ con, nhưng không thể không nói, Hàn Bối Bối này, khiến cho hắn cực kỳ yêu thích!
Nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã 2 giờ đêm, có chút mệt mỏi!
Nhưng làm sao bây giờ? Có chút không yên tâm về cô….
Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, mặc xong áo choàng tắm liền chạy đến giường lớn!
Không sai, hôm nay hắn ngủ ở chỗ này, dù sao cô còn nhỏ, mặc dù đã 8 tuổi, nhưng nhìn qua cùng đứa trẻ 5 tuổi không có gì khác nhau, cho nên sẽ không có chuyện gì!
Biết cô sợ tối, cho nên hắn chỉ tắt đèn lớn, vẫn để lại đèn ngủ không tắt đi, sau đó hắn cũng đi ngủ!
Bóng đêm vẫn dày đặc như vậy, làm cho người ta không thấy rõ trong bóng đêm tồn tại thứ gì, nhưng đêm hôm nay, rõ ràng làm cho người ta cực kỳ an lòng, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ —- tốt lành!
Thời điểm ban đêm, Hàn Bối Bối theo thói quen ngủ sẽ co rúc lại, phòng dưới đất lạnh quá, lạnh thấu xương….
Chẳng qua là đêm hôm nay, cô tựa hồ có thể cảm giác được, có một vật ấm áp gì đó bên cạnh cô, cho nên dù cô đã ngủ, nhưng trong tiềm thức, vẫn hướng về về phía ấm áp đó, không ngừng chui vào bên trong…
Mà Phong Thiên Dục vốn không ngủ say, hắn luôn luôn ngủ không sâu giấc, trong ngực lại có động tĩnh lớn như vậy, làm sao có thể không tỉnh? Lúc bắt đầu thiếu chút nữa hắn đã quên mất trên giường còn có một đứa trẻ, nhưng nhìn đến cái đầu nhỏ của cô…