Hắn không nhịn được lại nhẹ nhàng nở nụ cười!
Nhóc con này đúng là làm cho người ta không thể an thân!
Bất quá nhìn kĩ hình như cô rất sợ lạnh? Cả người đã co lại thành một đoàn!
Hơi chần chờ một chút, hắn ôm cô vào ngực của mình, lại nhẹ nhàng vỗ lưng của cô!
Mà thân hình vốn co rút kia, không biết từ lúc nào, đã bắt đầu từ từ thả lỏng, bàn tay nhỏ bé một chút cũng không tự chủ mà nhẹ nhàng khoác lên người của hắn!
Mùi vị sữa tắm có mùi thơm của sữa tươi, quanh quẩn ở chóp mũi của Phong Thiên Dục, điều này lại như mang đến tác dụng thôi miên!
Không biết từ lúc nào, hắn cũng rơi vào mộng đẹp, ngủ…
Buổi sáng Vương tẩu giúp Hàn Bối Bối mua quần áo về, rất vui vẻ đẩy cửa phòng ra, muốn thay quần áo cho cô, lại thấy cảnh tượng như vậy!
Thật ấm áp!
Nhóc con kia chui vào trong ngực thiếu gia, tựa hồ khi ngủ cũng giương nanh múa vuốt!
Bàn tay nhỏ bé của cô khoác lên trên người thiếu gia, đầu của cô dựa vào hõm vai thiếu gia, nếu như không phải cô là một bé gái rất nhỏ… Tư thế như vậy, nhìn qua sẽ khiến người ta sinh ra hiểu lầm không đáng!
Hoàn hảo… hoàn hảo cô chỉ là một bé gái nho nhỏ!
Nhìn quần áo nhỏ nhắn trong tay, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, lại xoay người đi ra ngoài làm việc, đoán chừng ngày hôm qua thiếu gia ngũ rất trễ, mà đứa trẻ giống như cũng rất mệt mỏi, không cần làm phiền bọn họ!
Khi Phong Thiên Dục tỉnh lại, cô vẫn còn đang ngủ, giống như ngủ không đủ, cô liền sẽ không nguyện ý mở mắt ra!
Nhẹ nhàng đặt cô xuống, chậm rãi rút người ra, sau đó người trên giường, nhóc con giống như mất đi gì đó, có chút bất mãn mà run run một chút, sau đó lại tiếp tục ngủ, không để ý đến bất kỳ ai!
Phong Thiên Dục nhìn đồng hồ, không còn sớm!
Cũng nên đến trường, dù không đi học tốt, nhưng cũng muốn làm một bộ dáng thật tốt, dù sao đã mấy ngày hắn đã không xuất hiện ở trường!