Hôm nay vô luận như thế nào cũng phải biểu hiện tốt lên, nếu không, để mẹ biết được, nhất định sẽ phát điên.
Tưởng tượng thấy người mẹ yêu tinh được bảo dưỡng tốt kia, tâm tình của hắn lại không khỏi tốt thêm một chút!
“Vương tẩu, tôi ăn xong rồi, Bối Bối còn đang ngủ, nếu đến lúc nó tỉnh, có sợ người lạ gì đó, tẩu liền gọi điện thoại cho tôi!”
“Vâng, thiếu gia!”
Nhìn Phong Thiên Dục muốn ra khỏi cửa, Vương tẩu liền tranh thủ đưa áo khoác tới cho hắn!
“Còn nữa… Bối Bối có bất kỳ tình hình gì, chị cũng nhớ gọi điện cho tôi!”
Ở chỗ này Bối Bối không quen người nào, cho nên hắn có chút lo lắng! Cũng không biết cô có bài xích Vương tẩu hay không?
“Vâng, vâng, yên tâm, thiếu gia, tôi tuyệt đối sẽ chiếu cố nó thật tốt, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì!”
Trên mặt Vương tẩu xuất hiện nụ cười thản nhiên, nhìn ra được, thiếu gia giống như rất quan tâm đứa bé này!
Đứa trẻ nhặt được này, rốt cuộc có loại ma lực gì đây?
Hơn nữa, bất kể như thế nào, nếu đứa bé này vào Phong gia, liền tuyệt đối là phúc khí do cô tu luyện mấy đời!
“Được, làm phiền chị, Vương tẩu!”
“Sẽ không, thiếu gia, cậu quá khách khí!”
Sau khi Phong Thiên Dục đi học, đại khái đến buổi trưa, Hàn Bối Bối mới mơ mơ màng màng tỉnh lại!
Cô mở to mắt, nhìn tất cả mọi thứ xa lạ trước mặt, cảm giác không thể tin được đến cực điểm!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không phải là cô nên ngủ ở phòng dưới đất sao? Không phải là cô nên đắp cái chăn có mùi ẩm mốc sao? Không phải là phòng dưới đất không dưới đất không có ánh mặt trời sao?
Tại sao hiện tại lại tốt đẹp giống như đang bay bổng trong thiên đường? Cái gì cũng có, thậm chí hoàn cảnh xung quanh thật sự rất tốt, khiến cho cô cảm thấy không chân thật!
Là chết sao? Là bởi vì chết rồi, mới có những thứ này sao?
Mẹ tới đón cô sao? Mẹ rốt cuộc không đành lòng để cô chịu khổ nữa sao?
Lúc cô nghĩ tới những thứ này, cô không nhịn được mỉm cười!
Bò dậy từ trên giường, cũng không quản mình có mặc quần áo hay không, liện trực tiếp xuống đất!