Chân không đi trên sàn nhà, đem đến cho lòng bàn chân cảm giác lạnh lẽo, rồi lại thấy sao chân thật, trời ạ, thật sự có cái gì đó không đúng!
Không phải là đã chết rồi sao? Chết, tại sao lại còn có cảm giác?
Không hiểu, cô một chút cũng không hiểu, bất quá ngược lại, cô tựa hồ cũng không muốn hiểu!
Hết thảy trước mắt, quá mức tốt đẹp, cũng quá mức không chân thật!
Mộng, là mộng du?
Cô giẫm lên sàn nhà, giống như một tinh linh, cho đến khi cô không có mảnh vải che thân xuất hiện ở cầu thang, Vương tẩu mới phát hiện ra cô!
Nhìn cô không mặc gì, Vương tẩu phải thừa nhận, mình có một chút bị cô hù dọa!
“…Bối Bối?”
Thiếu gia gọi cô như vậy, cho nên cô cũng gọi cô như vậy, sẽ không có sai lầm chứ?
“Bác biết tên của cháu?”
“Ừ, bối Bối, cháu đã tỉnh? Tại sao lại không mặc quần áo?”
Thật là một người hiền lành!
Hàn Bối Bối nghiêng đầu nhìn Vương tẩu, càng ngày càng cảm thấy đây là mộng, đã quá không thật rồi, bên cạnh cô tựa hồ không có người tốt như vậy, không có một ai!
“Cháu? Không phải cháu đã chết rồi sao? Cũng cần mặc quần áo sao?”
“…..Nói càn, làm sao cháu chết được? Cháu nha, xem ra là một đứa trẻ bị vứt bỏ, đáng thương a!”
“Cái gì?”
“Không có gì, Bối Bối, ngoan, nhanh đi về phòng, sau đó bác giúp cháu mặc quần áo!”
Thiếu gia mang về đứa bé này, thật là rất tốt, thanh âm dễ nghe, hơn nữa thoạt nhìn mặc dù không lớn, tựa hồ mới mấy tuổi, nhưng mơ hồ cũng đã là một tiểu mỹ nhân rồi!
“…. Bác … Cháu không phải là đang nằm mơ sao? Tại sao hết thảy đều không chân thật như vậy?”
Cô đột nhiên cắn ngón tay của mình, lúc phát hiện rất đau, không nhịn được hơi cau mày!