Người Giám Hộ Vô Lại

Hắn không muốn tiếp tục nói gì nữa, nếu nói thêm… hắn sẽ nổi giận . . . . . . Cô chỉ là một người làm mà thôi, dĩ nhiên cũng không cần phải lắm mồm như vậy, quên đi, chuyện của chủ nhân, cô nha, không quản được nhiều như vậy!
Vương tẩu không vội dọn bàn, mà Phong Thiên Dục cả người thoáng chút đăm chiêu cũng đứng lên rời đi
Bối Bối, sau này có lẽ con sẽ cảm ơn ta.
————————
“Ô ô. . . . . . Ô ô ô. . . . . .”
Sau khi vào lớp học, bất chấp tất cả, Hàn Bối Bối trực tiếp chạy tới chỗ ngồi của mình, đem cặp sách ném xuống, sau đó gục xuống khóc!
Thấy Hàn Bối Bối kỳ lạ như vậy, bạn học ngồi cùng bàn bảy năm Tô Hiểu Hiểu có chút không nhịn được móc móc lỗ tai của mình! Tô Hiểu hiểu cũng đã 15 tuổi, chỉ hơn vài tháng nhưng giờ phút này, cô nhìn qua đã yêu mị hơn so với Hàn Bối Bối!
Hàn Bối Bối nếu như là bách hợp ngây thơ, như vậy Tô Hiểu Hiểu phải là hoa hồng rực lửa!
“Uy, uy, đại tiểu thư, van cậu, mới sáng sớm, cậu gào thét cái gì?”
“. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Hiểu Hiểu. . . . . . Hiểu Hiểu. . . . . .”
“Van cậu, mình còn chưa chết, cậu không cần thể hiện như vậy được không?”
Cầm chiếc giũa ưu nhã sửa lại móng tay mình, ánh mắt Tô Hiểu Hiểu yêu mị nhìn cô, trong lòng không nhịn được thở dài, ai ~~ thật là không chịu nổi, mới sáng sớm đã khóc, đại khái là vì người kia sao?
Không biết nên nói thế nào, dù sao cô cũng cảm thấy Hàn Bối Bối rất BC thêm NC, khẩu vị quá nặng, làm sao lại thích đại thúc lớn hơn mình 10 tuổi đây?
“Hiểu Hiểu. . . . . . Hiểu Hiểu. . . . . . Hắn không phải là không cần mình rồi chứ?”
“. . . . . . Được rồi, được rồi. Bây giờ cũng chưa vào giờ học, đi thôi, đi ra ngoài nói chuyện, bên trong phòng học quá nhiều người, người khác nghe được cũng không tốt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui