Người Giám Hộ Vô Lại

Bên trong u tối, mọi người bên trong J, trong tai nghe, không biết khi nào, rốt cuộc cũng truyền đến lệnh của lão đại!
“Bỏ tất cả góc chết, toàn bộ tập trung đến bên trong sảnh triển lãm! Bảo vệ SHOW GIRL hôm nay an toàn!”
Lạnh như băng! Vô tình! Như một loại thiết huyết mà ra lệnh!
Thời điểm tất cả thành viên của J nghe được mệnh lệnh này, tự nhiên cũng rối rít ngạc nhiên!
Mục đích thực sự của bọn họ hôm nay, không phải là cùng Hắc K đánh nhau một trận sao? Vì sao đột nhiên không giải thích được phải tiến hành bảo vệ SHOW GIRL kia?!
“Lão đại…”
“Nếu như xem tôi là lão đại, như vậy cứ dựa theo phân phó của tôi mà làm!”
“….Dạ!”
Đóng tai nghe! Bên trong đám người, Phong Thiên Dục vốn chán nản chán chường, không biết khi nào, từ trong đôi mắt, đã lộ ra tinh quang, không biết khi nào, hắn lại lần nữa lặng lẽ đến gần phương hướng của ‘cô’!
…..Không cách nào nhịn được rồi! Thật không cách nào nhịn được!
Bất kể đối phương đến cùng có phải là Bối Bối hay không…nhưng hai người thật sự rất giống nhau!
Bất kể đối phương không phải là cô… nhưng cô thật sự rất giống Bối Bối…như vậy hắn làm sao có thể? Làm sao có thể để cho ‘cô’ ở trước mặt hắn, lại một lần nữa xảy ra chuyện?
Bốn năm trước, thời điểm bị anh em Diệp thị bắt cóc, hắn chưa kịp bảo vệ…điều này luôn là điều hắn tiếc nuối, khiến hắn tự trách bốn năm, như vậy hắn làm sao có thể để cho loại lịch sử này, tái diễn ở trước mặt hắn?
…….Bối Bối! Bối Bối!
Vứt bỏ Hắc K, vứt bỏ trách nhiệm….hắn bây giờ, đã mất khống chế, hắn không muốn cô gặp chuyện không may! Không thể tiếp tục trải qua “cô gặp chuyện không may” rồi!
“Aaaa…”
“Cứu mạng…Cứu mạng…”
“Ô ô ô, không cần, đừng có giết tôi…”
Không biết khi nào, trong đại sảnh, thế nhưng sáng lên tia sáng màu đỏ do súng máy quét qua!
Người nhát gan, sớm đã bị sợ đến khóc…Bên trong cả sảnh triển lãm, sớm đã rối một nùi!
Nam Cung Thần vẫn đi theo bên cạnh Hàn Bối Bối! Càng thêm ôm chặt hông của cô! Lại giảm thấp thanh âm, ở bên tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ!
“Hồng Hồ, mặc dù tối hôm nay cô là mồi câu, nhưng bất kể thế nào, cô là phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, tối hôm nay….cô cẩn thận một chút! Nhớ đi theo tôi!”
“Hắc — tạ Nam tổng quan tâm, mặc dù rất cảm tạ ngài, nhưng bất kể như thế nào, tôi dầu gì cũng là người của Ngũ Mang Tinh, sẽ không để cho Ngũ Mang Tinh mất thể diện!”
……Nói thì nói như thế — chẳng qua là cô, cậy mạnh cũng phải nhìn tình huống chứ! Cô nha, am hiểu chính là Diệu Thủ Không Không, cô nha, am hiểu chính là Hồ mị Thuật — chân chính vật lộn cận chiến, cô nha am hiểu không?
“Ừ! Tóm lại cẩn thận!”
“Hiểu!”
“Hồng Hồ! Cẩn thận…có người đang đến gần chúng ta!”
Mặc dù không nghe được cô cùng Nam Cung Thần nói cái gì, nhưng là một sát thủ nhạy cảm, sau khi Vân Cô buồm cảm giác được có người đi về phía bọn họ, dĩ nhiên thận trọng sát lại gần bên người Hàn Bối Bối! Lại thấp giọng cảnh cáo!
Không biết khi nào, Hồng Yêu cũng đã đến gần sát… không khí khẩn trương đến cực điểm!
Thời điểm tất cả mọi người đang khẩn trương vạn phần, bên ngoài lại bắt đầu vang lên tiếng súng! Củng bởi tiếng súng như thế, làm cho người ta hỏng mất, vốn chỉ là kêu gào, nay toàn bộ mọi người ngoan ngoãn bên trong sảnh triển lãm, đột nhiên bắt đầu tùy ý chạy trốn tán loạn, tùy ý bắt đầu chạy trối chết đứng lên!
Xao động… xao động thật to…
Trong nội tâm của mọi người, đột nhiên hiểu, chuyện không hay…
Người của Ngũ Mang Tinh, còn chưa chạy tới bên người Hàn Bối Bối…Hàn Bối Bối bên này, cộng thêm chính cô, giống như cũng mới có bốn người mà thôi!
Thời điểm Hồng Hồ và Vân Cô Buồm đang khẩn trương, càng thêm không biết vì sao, đột nhiên một đoàn người hướng bốn người bọn họ đánh tới…
Bốn người làm sao chống lại nhiều người chạy tứ tán như vậy, cho dù nỗ lực dựa vào lẫn nhau, nhưng cuối cùng vẫn bị phân tán! Xông về bốn góc bất đồng…
Giống như tất cả tới đều đột nhiên…giống như hết thảy, dòng người này… căn bản đều đã được an bài tốt!
Lòng của Hồng Hồ cùng Vân Cô Buồm, hai người bảo vệ Hàn Bối Bối, không ngừng trầm xuống…Mà sau khi nghe được tiếng súng không ngừng vang lên ở bên ngoài, lại càng thêm hiểu, đối thủ lợi hại chân chính, hẳn đã sớm tới, cũng có thể đã sớm tiến vào, hiện tại chân chính bắt đầu khổ chiến!
…..Đáng chết! Rõ ràng kế hoạch của bọn họ cùng J nhìn như hoàn mỹ thế kia, nhưng lại khinh địch mà bị phá giải, bị người của Hắc K tập kích, đánh cho quân lính tan rã!
Mặc dù giận đến nghiến răng, nhưng bọn họ hiểu, bây giờ không phải là thời điểm bọn họ nghĩ quá nhiều, nhiệm vụ bây giờ của bọn họ là bảo vệ cô!
“Hồng Hồ! Hồng Hồ…ở chỗ nào?”
“Hồng Hồ! Hồng Hồ! Nghe được xin trả lời!”
“…Ưm!”
Hàn Bối Bối mới vừa bị đám người tách ra, đang nghe tai nghe gắn trong bông tai, truyền đến tiếng kêu gào, cô căn bản chưa kịp trả lời, đột nhiên, cô bị người bụm miệng, lại che miệng của cô, giống như dùng thứ gì, đem thân thể cô gói lại bình thường! Trực tiếp lôi cô đi!
…….Là kẻ địch sao? Có phải là người của Hắc K hay không?
Sau khi bị bắt, mặc dù khẩn trương, nhưng trong đầu lại không ngừng phân tích tình huống!
Đáng chết! Như vậy liền bị bắt? Thật có chút không cam lòng! Cô vẫn chưa kịp thi triển quyền cước mà!
Không ngừng giãy giụa…Không ngừng quyền đấm cước đá…(con nhóc, cô là khoa chân múa tay!) hi vọng người bắt cô, có thể thức thời một chút mà thả cô ra!
Hơn nữa thời điểm cô vẫn chưa rõ chân tướng, đột nhiên không biết vì sao, cảm giác có một hơi thở ấm áp, vẩy lên cổ của cô! Thật là nhột…
Hơn nữa không chỉ như vậy… âm thanh ôn nhu trầm thấp kia, ở bên tai cô, nhẹ nhàng vang lên..
“Hư! Đừng động! Người của Hắc K, hiện tại vẫn chưa phát hiện ra cô! Tôi dẫn cô đi!”
Người bên trong phòng khách, sớm đã loạn thành một đoàn, mà người lôi kéo cô đi, lại giống như rất quen thuộc với nơi này, mang cô không ngừng đi tới đi lui, hơn nữa tựa hồ cách tiếng súng, càng ngày càng xa…
Chẳng qua là…..chẳng qua là người vẫn còn đang sững sờ…thanh âm kia! Thanh âm kia rõ ràng…rõ ràng không xa lạ gì!
Không, không phải là không xa lạ…rõ ràng là thanh âm thuộc nằm lòng — thanh âm này rõ ràng trước đó không lâu, còn nghe được…còn như vậy tràn ngập tình cảm kêu “Bối Bối”!
OMG! Người kéo cô, là hắn? Người hiện tại kéo cô đi, lại là hắn?!
Bởi vì quá tối, cô nhìn không thấy, cô cái gì cũng không nhìn thấy, chẳng qua là không biết từ lúc nào, người đã quên mất giãy dụa, bắt đầu thuận theo hắn chạy đi…
Là thế nào từ trong bối rối chạy đến đây? Là thế nào rời khỏi sảnh triển lãm ? Là thế nào…
Không, không biết, cô hiện tại cái gì cũng không biết!
Mặc dù đi ra từ bên trong sảnh triển lãm! Nhưng bên ngoài trời cũng đã tối, ánh trăng u ám ảm đạm, cũng sớm đã bị bảy dải mây hồng che đi!
Góc đường… cô khoác tây trang, ngồi xuống khẽ thở dốc! Đem đầu mình chôn ở giữa hai cánh tay!
Còn hắn thì đứng bên cạnh cô, nhẹ nàng coi chừng!
……A, thật không thể tin được, loại chuyện như vậy, thế nhưng hắn cũng làm ra được! A…Cũng thật không thể tin nổi, hắn thế nhưng cũng sẽ điên cuồng như vậy! Như một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu…
Đúng vậy a, tại sao có thể không điên cuồng? Tại sao có thể không điên cuồng đây?
Phong Thiên Dục vào bốn năm trước cũng đã điên rồi! Vì…vì cô mà điên rồi! Dù là hắn hôm nay, cũng vì ‘cô’ mà điên khùng thôi!
“………Anh…tại sao anh cứu tôi?”
Không biết trải qua bao lâu, thời điểm gió nhẹ nhàng quét qua thân thể của cô, cô che kín tây trang hắn mới vừa dùng để bao lấy cô! Nhẹ nhàng hỏi!
Hắn…chẳng lẽ hắn nhận ra hay sao? Mặc dù cô rõ ràng mới vừa làm bộ như không biết, nhưng vẫn bị hắn nhận ra sao?…
Thời điểm nghĩ như vậy, trái tim cô, lại bắt đầu không ngừng đánh trống…Nhận ra sao? Nếu nhận ra, hắn sẽ đối với cô như thế nào?
Có thể hay không bắt được cô, sau đó hung hăng đè cô lại, đánh mông của cô?
Nhận ra cô… có thể hay không phát điên đè cô lại, nổi điên hỏi cô, bốn năm nay cô rốt cuộc ở nơi nào? Vì sao độc ác không đi ra gặp mặt?
Không — không … dù nhận ra — cô liều chết không nhận là được, cô….cô mất trí nhớ có được hay không?
Đúng — chính là như vậy, nếu như hắn thật sự nhận ra cô là Hàn Bối Bối, như vậy cô giả chết… cô nha mất trí nhớ… cô hỏi gì cũng không biết là tốt nhất!
Mặc dù không minh bạch rõ ràng hắn tại sao không giải thích được lại là lão đại của J, tóm lại tạm thời cô vẫn không thể bán đứng Ngũ Mang Tinh! Dù đối phương là hắn tuyệt đối cũng không được!
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không phải là cứu cô!”
“…..Ách!”
“Chẳng qua là cứu một người có dáng dấp giống cô mà thôi…”
Xem ra chưa nhận ra? Như vậy là nên cao hứng hay nên bi thương? Choáng nha…rối rắm, cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, hiện tại vô cùng rối rắm!
“Có ý gì….Tôi không hiểu rõ!”
……..Không nhìn cô sao! Cô liền giả ngu thế nào? Cô liền ích kỷ muốn nghe một chút… muốn tự tai nghe, hắn rốt cuộc là như thế nào lo lắng cho cô không được sao ? Hơn nữa…tha thứ cho cô, hiện tại giả bộ không biết hắn, tùy hứng cũng tốt, đáng xấu hổ cũng được… cô có mục đích của cô!
“Không cần phải hiểu! Chỉ là một phần tiếc nuối mà thôi! Tôi bốn năm trước đây, không kịp cứu cô ấy, tôi đây bốn năm sau, sẽ không cho phép bi kịch này phát sinh nữa!”
Nhìn cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, biểu tình trên mặt hắn, rõ ràng đang thống khổ âm thầm thở dài…. Sao lại có thể không thống khổ, rõ ràng giống như vậy, rõ ràng… tại sao lại không phải?
“Bốn năm trước… có người đối với anh rất quan trọng sao?”
” …..Ừ!”
Đáng chết, tại sao? Tại sao rõ ràng không phải, ngay cả thanh âm này… nhưng cũng như thế hành hạ hắn? Thống khổ… đây đúng là tư vị vô cùng thống khổ!
“Rốt cuộc là người như thế nào? Đối với anh có bao nhiêu quan trọng?”
Rốt cuộc là người như thế nào… Phụ nữ? Là người có thể làm bạn bên cạnh hắn…
Đúng vậy, vấn đề này….chính là vấn đề hiện tại cô cực kỳ muốn hỏi! Phụ nữ sao? Nếu như hắn… nếu như hắn dám trả lời là phụ nữ…cô thật liền tuyệt đối giả bộ không biết hắn… Tâm…thời điểm đang đợi câu trả lời, rõ ràng cũng sớm đã thật sâu níu chặt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui