Người Giám Hộ Vô Lại

NHa, đáng ghét, hắn là ngu ngốc sao? Đại khái cũng chỉ có ngu ngốc, mới có thể so đo với lời nói của một đứa trẻ như vậy?
Cười cười, hắn lại từ từ để cho mình nằm trong bồn tắm, khởi động chế độ mát xa, rồi sau đó chậm rãi nhắm mắt lại!
Một người đàn ông, ở thời điểm dục hỏa thiêu thân, lại liều mạng nhịn được, là một việc rất thống khổ ~~ cho nên hắn nha, hiện tại cần chậm rãi từng cái!
Chẳng qua là. . . . . . Chẳng qua là ông trời, ông có phải đang trêu đùa hắn không? Người ta rõ ràng muốn bài trừ tất cả tạp niệm, nhưng giờ phút này người trong đầu Phong đại thiếu thoáng qua toàn bộ đều là vóc người trêu ghẹo người của Bối Bối? Giờ phút này. . . . . . Giờ phút này rõ ràng ngâm mình trong nước, nhưng dục niệm kia lại càng ngày càng nặng? Ông muốn cho Phong đại thiếu chết trong ham muốn đang trào dâng hay sao?
Dạ Sa
Dạ Sa là một nơi ăn chơi bốn năm trước đột nhiên nổi lên trong thành phố A! Bên trong có một sòng bạc Las Vegas nhỏ, có vài giao dịch không muốn người biết ở đây!
Nhưng Dạ Sa, chưa, cũng sẽ không làm chuyện phạm pháp, Dạ Da rõ ràng là một nơi ăn chơi lớn như vậy, nhưng bên trong tuyệt đối sẽ không có chuyện buôn bán ma túy, thuốc lắc, hay các loại chất kích thích tương tự!
Hơn nữa những giao dịch chợ đen cũng tuyệt đối sẽ không thực hiện ở chỗ này, bởi vì chủ nhân của Dạ Sa. . . . . . Nghe nói rất sạch sẽ, nghe nói rất trong sáng, nghe nói. . . . . . Chủ nhân của Dạ Sa, là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu
Nhưng thực lực của Dạ Sa vẫn là không thể coi thường, tựa hồ có chỗ dựa rất cứng rắn, tựa hồ chỗ nào cũng nhúng tay vào được!
Trong bốn năm, không biết bao nhiêu thế lực xã hội đen muốn nuốt chửng Dạ Sa, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có người thành công. Dạ Sa khiến cho mọi người đều cảm thấy thần thần bí bí, đều cảm thấy Dạ Sa sâu không lường được!
Mà chủ nhân Dạ Sa, là ai? Mọi người đoán một chút
“Dạ!”
“Ừ? Chuyện gì?”
Bên trong phòng nghỉ ngơi, trên ghế sa lon da thật, một người đàn ông thoạt nhìn tựa hồ có chút mỏi mệt đang nằm, mà một người phụ nữ, mềm mại không xương ngã xuống trên người của hắn!
Mà hắn, lười! Rất lười! Căn bản không mở mắt!
Bởi vì cho dù không mở ra, cũng sẽ biết rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho dù không mở ra, cũng sẽ hiểu, rốt cuộc là người phụ nữ nào, hắn đối với mùi thơm rất nhạy cảm, nhất là đối với những người phụ nữ bên cạnh mình, chỉ là dựa vào mùi vị đó, hắn có thể phân biệt!
“Nghe nói Mang trở về?”
“Ừ!”
“Thật là độc ác
quả thật trở về, cư nhiên chưa tới nhìn em!”
“Hết hy vọng sao, Susan, tâm của anh ta không ở trên người của em!”
Người đản ông đẩy người phụ nữ trên người hắn ra, đôi mắt từ từ mở ra, rõ ràng mang theo một tia không nhẫn nại!
Hắn không thích, từ trước tới nay hắn đều không thích phụ nữ không thông minh!
Mà Susan sau khi thấy được sự chán ghét trong mắt hắn, cô cũng rất rõ ràng, mình cười giỡn hơi quá, cho nên che dấu tất cả nụ cười, lại lần nữa ngồi trở lại bên cạnh hắn, đốt một điếu thuốc lá!
“Anh trai anh trở về, vậy anh biết người của hắc K còn chưa trở về Anh sao?”
“. . . . . . Đúng!”
Khó trách ~~ khó trách lão ca rùa thối chết tiệt của hắn, trước khi đi, nói sẽ giao Hàn Bối Bối cho hắn, nói nếu cô xảy ra chuyện gì, hắn phải chịu toàn bộ trách nhiệm!
Xin lạy a! Choáng nha, Hàn Bối Bối cũng không phải người phụ nữ của hắn, tại sao hắn phải bảo vệ cô? Choáng nha ~~ choáng nha, phiền não! Nghĩ đến Hàn Bối Bối chết tiệt, hắn cũng rất phiền não, rất phiền não!
Bốn năm! Cùng người không muốn quen thuộc này, cũng từ từ quen thuộc!
Người phụ nữ chết bầm này. . . . . . Rõ ràng mới 19 tuổi, choáng nha, dáng dấp đẹp như thế làm cái gì? Choáng nha, mê người như vậy làm cái gì?
Nếu không phải là lão ca đã cảnh cáo, không cho phép hắn động đến Hàn Bối Bối, hắn nghĩ hắn nên ở một năm Hàn Bối Bối 18 tuổi trưởng thành, liền nhất định sẽ rất không khách khí cua cô! Dù sao phụ nữ có thể làm cho Dạ Huyền Phỉ hắn coi trọng tuyệt đối không nhiều!
“Cảnh cáo anh, không phải là hắn là, mà là nhất định là, người của hắc K còn chưa đi, hơn nữa căn cứ vào tin tình báo, người của hắc K, tối hôm nay, theo dõi đứa nhỏ kia!”
“. . . . . . Có ý tứ gì?”
“Lão đại của Hắc K đã chết! Anh biết chứ?”
“. . . . . . Triển lãm lần này, J có ra tay?”
Ôi mẹ nó, hắn thế nào không biết? Lão đại Hắc K đã chết? Tin này quá sức bất ngờ rồi!
“Ừ, hình như là vậy, nếu không, không thể nào ở trong thành phố A, liền vội vàng có lão đại mới! Lão đại mới lần này, hình như là một người đàn ông gọi là Hắc Ảnh trong Hắc K! Thân phận cụ thể còn chưa sáng tỏ! Nhưng lần này lại xác thực hiện thân, nghe nói có theo dõi đó
Nhiệm vụ Mang giao cho anh! Anh cũng đừng có quên!”
“. . . . . . Em rốt cuộc làm cái gì? Anh ấy giao nhiệm vụ cho anh, em lại biết?”
“Ha ha, cái này không đến lượt em tra được, là anh trai anh tự liên lạc với em, nói nhiệm vụ bảo vệ đứa bé kia, giao cho một mình anh, anh ấy không yên lòng, để cho em hiệp trợ!”
Susan nhìn lửa giận trong mắt Dạ Huyền Phỉ, rất rõ ràng, cô lần nữa đã dẫm vào ranh giới cuối cùng của hắn, chẳng qua là đồng dạng, lần này, cô không sợ hãi là được, dù sao lần này, cô nói thật! Hàaa…!
“Shit, tên khốn Dạ Huyền Mang kia!”
“Đừng nói anh trai anh như vậy ~~ cẩn thận em sẽ tố cáo!”
“Đồ phù thủy! Em đi tố cáo đi, anh không sợ, hơn nữa em không hề cảm thấy, anh trai anh để cho người đã từng thu tập tin tình báo chính trị của Mĩ như em cùng anh bảo vệ một đứa nhỏ, có chút lãng phí sao?”
Rất rõ ràng, Dạ Huyền Phỉ người này, căn bản cũng là cố ý, cố ý kích thích Susan, để cho cô cảm giác mình bị lão ca nghiền ép rồi, nào biết, người phụ nữ chết bầm này chẳng qua là cười đạm nhiên!
“Dạ, lời này anh đã nói sai rồi, chính trị nội bộ ở Mĩ , bởi vì em biết rất nhiều tình báo, thời điểm quyết định diệt trừ em, khi em gần chết, là anh ấy cứu em, mạng của em chính là của anh ấy rồi, chỉ cần là nhiệm vụ anh ấy giao, em liền nhất định sẽ hoàn thành, em liền nhất định sẽ không cảm thấy dùng dao mổ trâu để mổ gà!”
“. . . . . . Kẻ điên!”
“Không phải là kẻ điên, là một phần ân tình, càng thêm một phần tình cảm!”
Đối với Dạ Huyền Mang, chỉ là dùng thời gian một ngày, trong một ngày này, đủ để cho Susan quyết một lòng với hắn! Đàn ông như vậy, ai không yêu, người đó chính là kẻ ngu!
“Không sao, em đã nói như vậy, em coi như anh cũng chưa nói gì là được, bất quá Susan, em đã nhận nhiệm vụ, như vậy chuyện này, em để ý nhiều hơn đi, chuyện kế tiếp, em tiếp tục truy tung, nếu như. . . . . . Nếu như người của hắc K, dám động đến cô ấy, người của Dạ Sa, cũng quyết định đấu với hắc K một trận!”
Thời điểm nói câu này, rõ ràng, trong mắt Dạ Huyền Phỉ, cũng thoáng qua một tia hung ác!
Không chỉ là muốn cùng hắc K đấu một trận, đồng dạng, hắn cũng muốn cùng ông anh trai ưu tú khác hẳn với người thường của mình tỷ thí một chút. . . . . . Choáng nha, từ sau khi hắn được sinh ra, vẫn sống sau bóng lưng của người anh trai ưu tú, có đè nén, có một chút khó chịu. . . . . .
Susan nhìn hắn, cười cười, cuối cùng không nói quá nhiều, rời đi!
Hai anh em này. . . . . . Thật ra có lúc, có nhiều chỗ thật rất giống nhau! Làm cho người ta cảm thấy đáng yêu! Làm cho người ta cảm thấy động tâm. . . . . .
Bất quá những thứ này, những thứ này đều không phải là chuyện hiện tại cô có thể suy nghĩ, hiện tại cô phải tiếp tục truy tung người của hắc K!
Cô bé kia nếu là người Mang thiếu muốn bảo vệ. . . . . . Như vậy bất kể có phải bởi vì Mang thiếu có tình cảm với cô bé ấy hay không, hay bởi vì nguyên nhân khác biệt, như vậy coi như vì Mang thiếu, bỏ mạng ra, cô cũng tuyệt đối không oán, cũng tuyệt đối không hối!
Yêu. . . . . . Không phải đều là thế này sao? A! Chỉ cần yêu, liền sẽ không có đường hối hận, cũng không có đường quay lại . . . . . . Một chút thôi, cũng có thể gọi chủ định trong chỗ tối tăm. . . . . . Trong tối tăm người nào chủ định sẽ yêu thương người nào, người nào chủ định sẽ không yêu người nào. . . . . .
Phong trạch
Phong gia ồn ào đến điên rồi, trong nhà, là bốn năm này, lần đầu tiên, tràn đầy hoan thanh tiếu ngữ đi?
Náo nhiệt! Thật náo nhiệt khiến cho tất cả mọi người ghen tỵ!
Rõ ràng là thứ tư, rõ ràng tất cả mọi người nên đi làm, nhất là ông chủ Phong Thiên Dục này. . . . . .
Ha ha, nhưng không có biện pháp, có chuyện gì quan trọng hơn chuyện Hàn Bối Bối trở lại?
Có chuyện gì có thể chống đỡ được địa vị của Hàn Bối Bối trong lòng hắn?
Có chuyện gì có thể quan trọng hơn Bối Bối của hắn?
Hơn nữa không biết có phải nguyên nhân là Phong Thiên Dục thiếu hụt cảm giác an toàn hay không, ở thời điểm Bối Bối thừa nhận với hắn, ngay hôm sau, Phong Thiên Dục liền lập tức triệu tập mọi người trong Phong gia, nhất là những người giúp việc trước khi Bối Bối rời đi!
Cả nhà bọn họ cùng nhau mở một bữa tiệc gia đình nhỏ, mà cũng chính là bữa tiệc nhỏ như vậy thôi, mọi người, toàn bộ đều náo đến điên rồi!
Bọn họ cười, bọn họ gọi, bọn họ không có bất kỳ phân biệt chủ nhân cùng người làm nào, mà náo loạn cùng nhau!
Mà trung tâm bọn họ vây quanh là công chúa của bọn họ, là người bọn họ tin tưởng bốn năm nay vẫn chưa chết, Hàn Bối Bối!
Từ đầu tới cuối, tất cả mọi người đều giống như điên, mà Vương tẩu vẫn lẳng lặng ngồi, nhìn Bối Bối, nụ cười hiền lành kia, cũng càng nở rộ trên mặt!
Là tiểu thư. . . . . . Quả thật là tiểu thư. . . . . . Cảm giác của bà không sai, từ ngày tiểu thư cùng thiếu gia về nhà kia, tất cả cảm giác của bà, cũng đã nói cho bà biết, cô chính là tiểu thư!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận