Cho dù cô bị bệnh, hắn cũng không có ham muốn như cô, lập tức vọt tới bên cạnh cô, ân cần hỏi thăm cô bệnh có nặng lắm không, sau đó khẩn trương đưa cô tới bệnh viện!
Không có, toàn bộ đều không có! Những tình tiết như thế này trong tiểu thuyết ngôn tình, cũng mau bị viết đến hư thối rồi, toàn bộ đều không xảy ra trên người Cát Văn Huệ cô, cho nên tiểu thuyết ngôn tình, cuối cùng là tiểu thuyết ngôn tình máu chó, phim thần tượng, chung quy là phim thần tượng chó máu đi?
Cũng được, cũng được, bất kể có phải máu chó hay không, bất kể. . . . . . Những thứ này cô đều không muốn quản, cô liền muốn bốc đồng đánh cuộc một lần, dùng tính mạng của mình đánh cuộc một lần thử xem, hắn rốt cuộc có tới hay không!
Điện thoại cúp không có lỗi, nhưng chân mày người kia, cũng không bởi vì điện thoại cúp, mà dãn ra, ngược lại, chân mày đã chau chặt hơn!
Hắn cho tới bây giờ đều không phải là một người lòng dạ ác độc, chỉ cần người kia còn chưa chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, như vậy hắn cũng sẽ không hạ quyết tâm. . . . . .
Văn Tuệ cùng hắn bảy năm như vậy, mặc dù bốn năm Bối Bối rời đi, thời gian hai người ở cùng nhau, có thể không còn nhiều như ba năm trước, nhưng cuối cùng. . . . . . Cuối cùng khi ở cùng nhau, Văn Tuệ đều một lòng với hắn, sau khi cùng hắn ở chung một chỗ, hắn hiểu được, cô cơ hồ chưa qua lại cùng người đàn ông khác!
Tất cả mọi người đang vui vẻ, căn bản không chú ý tới Phong Thiên Dục đã chìm xuống, rồi không qua bao lâu, Hàn Bối Bối lại từ trên lầu chạy xuống, Phong Thiên Dục không hiểu nhìn cô chạy xuống, rồi sau đó chỉ chỉ vào tây trang đang cầm trong tay!
“Đừng nhìn em như vậy, em sợ em sẽ hối hận về quyết định lúc này của mình!”
“Hả?”
“Đi đi, đi xem cô ấy một chút!”
“. . . . . . Sao?”
Phong Thiên Dục khẽ ngu chơ nhìn Bối Bối, hắn biết rõ, thật ra Bối Bối biết quan hệ giữa hắn và Cát Văn Huệ, hơn nữa hắn cũng hiểu, Bối Bối căn bản không phải một người rộng lượng như vậy. . . . . . đồng dạng, tham muốn giữ lấy của Bối Bối đối với hắn kỳ thực cũng không ít hơn hắn đối với cô!
“Còn không đi? Chẳng lẽ chờ em hối hận? Cảnh cáo anh, chờ sau khi em hối hận, anh còn muốn rời đi, đều không thể nào! Phong Thiên Dục, đồ khốn kiếp!”
Không phải là khốn kiếp thì là cái gì? Không phải là khốn kiếp thì là cái gì? Nửa người dưới kia. . . . . . Lại thật sự không quản được sao? Nửa người dưới kia lại thật sự không cách nào khắc chế sao?
“Bối Bối. . . . . .”
“Không cần, em cái gì cũng không muốn nghe, đây là khoản nợ anh thiếu, anh phải tự đi trả, em không thể nào giúp anh trả, không phải sao?”
Cô trừng hắn, hung hăng nhìn chằm chằm hắn!
Thật ra theo tính tình của Hàn Bối Bối, sẽ cố tình gây sự, không cho phép hắn đi!
Nhưng không có cách nào, đứng trên lập trường của một người phụ nữ, đứng trên lập trường của hắn suy nghĩ, cô không thể ấu trĩ như vậy, không thể làm chuyện không có trách nhiệm như vậy!
“. . . . . . Anh sẽ mau chóng trở lại!”
Chật vật! Hắn lúc này, dường như rất chật vật, rõ ràng giờ phút này không hề vụng trộm, nhưng lại cảm giác, mình đang vụng trộm, rồi sau đó bị vợ mình bắt gặp dáng vẻ chật vật này. . . . . .
Nhận lấy tây trang cô đưa, sau khi mặc xong, hắn chuẩn bị rời đi, mà hắn rời đi chưa được mấy bước. . . . . .
“Phong Thiên Dục!”
“. . . . . . Ừ?”
“Bất kể như thế nào, em sẽ không phải lần nào cũng hào phóng như vậy. . . . . . Nên ngừng lại, anh nhất định phải cắt đứt! Hiểu chưa?”
“. . . . . .”
Ừ, trong lòng nói ‘ ừ ’! Nhưng ngoài miệng, làm thế nào cũng không thể mở miệng, loại cảm giác này, thật sự rất khó chịu!
“Phong Thiên Dục. . . . . . Nhớ, đừng gạt em. . . . . . Nhớ. . . . . . Chấm dứt sạch sẽ . . . . . . Nếu không. . . . . . Nếu không em không biết, em còn có thể chịu thêm một lần nào nữa mà không chạy trốn nữa không!”
Cô nói giọng rất nhỏ, vẻ mặt cô giống như hốt hoảng. . . . . .
Phong Thiên Dục nhìn cô như vậy, trong lòng từng trận đau đớn!
Lần đầu tiên bắt đầu hối hận, vì sao mình không thể khống chế một chút, lần đầu tiên bắt đầu hối hận, vì sao mình liền. . . . . . Liền. . . . . .
Đáng chết! Hắn hiểu được sự đấu tranh của cô, hiểu được sự khó chịu trong lòng cô, hiểu, đều hiểu, Bối Bối dứt khoát yêu hắn 11 năm. . . . . . Một đứa trẻ 8 tuổi, liền không oán không hối bỏ ra tình yêu. . . . . . Phần thâm tình như vậy, ngôn ngữ nào có thể tùy tùy tiện tiện ước lượng được?
“Bối, anh hiểu, anh đều hiểu, yên tâm đi, anh sẽ không khiến cho em khổ sở!”
“. . . . . . Ừ!”
Chạy đến trong ngực của hắn, chôn đầu trong ngực hắn, sau khi ổn định tâm tình, giấu đi tất cả bi thương, giấu đi tất cả khó chịu, một thoáng lần nữa ngẩng đầu lên kia, cô rõ ràng tách ra nụ cười mê người!
“Nhớ. . . . . . Xử lý tốt, liền trở về sớm chút!”
“Được!”
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, hắn cũng cô mỉm cười một cái, rồi sau đó rời khỏi nhà. . . . . .
Đại khái hắn không biết rằng, khi hắn rời nhà, một thoáng cửa lớn kia đóng lại, tất cả nụ cười trên mặt Hàn Bối Bối, ở thời khắc đó, toàn bộ hỏng mất!
Cô cuối cùng là một người phụ nữ, cuối cùng là một cô gái nhỏ muốn có một tình yêu 1×1! Cô không rộng lượng như vậy, không có. . . . . .
Bây giờ suy nghĩ một chút, cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mình cư nhiên lợi hại như vậy, tự tay đưa hắn đến chỗ người phụ nữ khác!
. . . . . . A, nhưng cũng không có cách khác không phải sao? Phụ nữ thông minh, đều sẽ làm như vậy!
Bất kể là tình yêu, hay là đàn ông, đối với phụ nữ mà nói, đều là càng nắm chặt, càng tuột nhanh. . . . . . Cho nên cô không cần, tuyệt đối không phải làm một người phụ nữ thảm thương như vậy, tình yêu của cô và hắn. . . . . . Giờ mới bắt đầu mà thôi. . . . . .
———————–
Cát Văn Huệ lúc này thở hổn hển, chuyện phát sinh tương đối làm cho người ta cảm thấy tặc lưỡi, chờ khi Phong Thiên Dục chạy tới nhà cô, do dự một chút, cầm chìa khóa cô đặt trong hòm thư cho hắn mở cửa. . . . . . Cô đã té xỉu trên mặt đất!
Hơn nữa nhìn tư thế cô té xỉu, hắn biết, trước khi hôn mê, cô khẳng định trải qua một phen thống khổ giãy giụa!
Sau khi nhanh chóng gọi điện thoại cho cấp cứu, hắn cấp tốc tìm được một ít thuốc cho cô uống, sau đó lại dùng bình xịt suyễn cung cấp dưỡng khí cho cô. . . . . .
Mặc dù người vẫn không tỉnh lại, thế nhưng chút cấp cứu này, nhất định hữu dụng!
Cô đã được hắn ôm lên ghế sa lon, nhịp tim vốn đập vô cùng chậm, từ từ dần dần tăng nhanh lên một chút. . . . . . Cho nên kỳ thực cũng coi là thoát khỏi nguy hiểm!
Khi xe cấp cứu tới, Phong Thiên Dục thật ra có chút do dự, phần lớn lý trí nói cho hắn biết, giờ phút này hắn không thể lên xe, chỉ cần lên, nhất định sẽ bị phóng viên viết loạn. . . . . .
Nhưng lại có một chút lý trí nói cho hắn biết, giờ phút này hắn nhất định lên xe, dù sao bên cạnh cô cũng không có ai, ngay cả quản lý cũng không có, như vậy nếu hắn không đi, sau đó người nào chăm sóc cô? Sau đó nếu có tình huống gì phát sinh, người nào giúp một tay xử lý?
Do dự a do dự, thiên nhân giao chiến, đại khái là như thế này!
Cho nên cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn lên xe. . . . . . Xe cấp cứu phá vỡ giờ phút yên tĩnh này, một thoáng xe rời đi, đèn nháy của bọn săn ảnh cũng đã nhanh chóng nhấp nhoáng, hơn nữa xe của bọn chúng cũng lập tức bám theo!
Cát Văn Huệ hôn mê hai ngày, trong vòng hai ngày này, giới giải trí hiển nhiên nổi lên một phen gió xoáy!
Một ngôi sao nữ, cho tới bây giờ đều sẽ không có đạo lý cự tuyệt lời mời của những hán thương và phú nhị đại! Mà Cát Văn Huệ nổi tiếng nhiều năm như vậy, trước mặt bên ngoài, vẫn giữ mình trong sach, gièm pha về cô, chỉ có khi cô mới vừa xuất đạo, vì nhanh chóng thành danh, nên có tin đồn với đạo diễn, chỉ sau một bộ phim liền nổi tiếng, xì căng đan về cô sau đó, cơ hồ đều không có!
Hơn nữa cô từ đó về sau, trực tiếp đem người đạo diễn trở thành cầu nối, ký hợp đồng cùng công ty England đứng đầu giới điện ảnh và truyền hình. . . . . . 7 năm! 7 năm sau khi nổi tiếng, không có bất kỳ xì căng đan nào, không có bị bất cứ phú nhị đại nào bao nuôi! Nhưng vẫn nổi tiếng. . . . . .
Cho nên các loại suy đoán tự nhiên cũng có! Tin đồn cô quyến rũ được ông chủ của England! Tin đồn cô là tình nhân của ông chủ lớn England chỉ định. . . . . .
Hơn nữa Phong Thiên Dục, xì căng đan cơ hồ cũng đều không có, giữa hắn và Cát Văn Huệ, cũng khiêm tốn tới cực điểm. . . . . . Hai người khiêm tốn giống nhau, thật ra càng làm cho người ngoài giới tưởng tượng xa vời. . . . . .
Loạn! Liền hai ngày mà thôi. . . . . . Tất cả tin đồn, tất cả chuyện làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, toàn bộ ra lò. . . . . .
Có tin đồn hai người là vì quá buông thả dục vọng! Dẫn đến thể lực của Cát Văn Huệ không ngừng. . . . . .
Có tin đồn hai người lui tới nhiều năm như vậy, Cát Văn Huệ rốt cuộc mang thai, thân thể quá yếu, cần nằm viện tĩnh dưỡng. . . . . .
Đặc sắc a! Thật đặc sắc! Thật không thể không khiến người thừa nhận, năng lực biên kịch của đám phóng viên này thực sự rất mạnh, thật sự làm cho người ta cảm thấy không có một chút logic. . . . . .
Hàn Bối Bối ngồi trên ghế làm việc của tổng giám đốc England, biểu tình trên mặt, cười như không cười, tựa như khóc mà không phải là khóc. . . . . .
Cái gì gọi là tự nếm trải hậu quả xấu, cô hiện tại rốt cuộc hiểu rõ. . . . . . Nếu như ban đầu cô không mềm lòng, nếu như lúc ấy cô làm loạn, có lẽ hắn cũng sẽ không đi. . . . . . Đại khái là sẽ không có nhiều tin đồn làm cho người ta cảm thấy ghê tởm như vậy!
Hơn nữa mặc dù hiện tại trong lòng cô khó chịu, bực bội, mặc dù biết những thứ này đều không phải là thật, chẳng qua là những người đó thêu diệt mà thôi, nhưng trong lòng có thể không buồn bực sao? Cô khó chịu. . . . . . Thật sự rất khó chịu!
Hai ngày. . . . . . Hai ngày rồi !
Mặc dù hắn có về nhà, mặc dù hắn có dành thời gian ở bên cô. . . . . . Nhưng mà mới vừa rồi, mới vừa trước đây không lâu, bệnh viện gọi điện thoại tới, nói Cát Văn Huệ đã tỉnh, nhưng không thấy hắn, cô cái gì cũng không chịu ăn, sau khi bên kia phát cáu, hắn lại đi đến bệnh viện. . . . . .
Choáng nha! Người phụ nữ đáng chết, người phụ nữ kia thật sự 27 tuổi sao? Vì sao còn ấu trĩ hơn so với cô? Vì sao. . . . . . Vì sao cô cảm thấy lần này tựa hồ đi nhầm một nước cờ? Cô hào phóng hơi quá. . . . . .
Đáng chết, đáng chết! Không có đường quay về! Không có thuốc hối hận. . . . . .
Người nào bán? Người nào bán, một cô gái nào đó, hiện tại trả giá cao để thu mua
~———————–
“Bộp!”
Tờ báo bị hung hăng đập lên bàn, người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, nhìn qua trang đầu của tớ báo giải trí! Trong đôi mắt hắn, bắn ra tán loạn hàn quang vô tận!