“Hừ! Đồ tồi, ngủ suốt hai ngày hai đêm
”
“Cho nên em cũng trông giữ hai ngày hai đêm sao? Thảo nào!”
Rõ ràng, âm cuối của người nào đó kéo thật dài ~~ trong âm cuối này, rốt cuộc bao hàm ý tứ gì? Hắc ~~ một người phụ nữ nào đó nhất định sẽ truy cứu tới cùng!
“Này, này, này, ánh mắt của anh là như thế nào?”
“Không có, chẳng qua là thấy quần áo trên người em còn dính máu, hơn nữa không biết mấy ngày rồi chưa tắm, cũng có chút mùi vị khiến cho người ta không thoải mái. . . . . . È hèm. . . . . . Em biết đấy!”
Nhíu mày! Cười tà! Mặc dù trên đầu quấn băng gạc, nhưng giờ phút này một chút cũng không ảnh hưởng tới khí suất của hắn!
Mà những lời này, mặc dù nghe như đang kể khổ, nhưng thật ra hai người đều hiểu, chỉ là một cách nói trá hình để cho cô đừng lo lắng mà thôi. . . . . .
“Được lắm, anh còn dám giễu cợt em? Cũng không nhìn một chút em vì người nào, canh giữ ở chỗ này hai ngày hai đêm!”
Rất đúng lúc, bụng người nào đó, lúc này lại kêu èo èo, cô xấu hổ chạy đi, thật mất thể diện!
Dĩ nhiên, lần này chạy đi không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, là hoàn toàn không có áp lực, trong lòng thoáng cái thoải mái rất nhiều!
Giống như hắn đã nói, nếu toàn thân cũng bẩn như vậy rồi, không tắm sao được?
Chẳng qua khi cô chạy đi, Phong Thiên Dục nằm ở trên giường lớn, cơ hồ lại tỏa ra hơi mù nơi đáy mắt!
Giùng giằng đứng dậy từ trên giường lớn, hắn trực tiếp cầm điện thoại lên, dọi cho Lãnh Thiếu
(Lão đại trước của J)
“Giúp tôi tra một chút, thân phận cùng toàn bộ tư liệu của người mấy ngày trước tập kích tôi, phải nhanh!”
“. . . . . . Lão Đại, có người tập kích anh?”
Trong thanh âm của Lãnh Thiếu thoáng qua một tia nguy hiểm, đôi mắt trong giây lát đó, cũng đã hơi nheo lại, choáng nha, ai không muốn sống nữa rồi?
“Hừ, chuyện hai ngày trước rồi!”
Bối Bối nói hắn đã hôn mê hai ngày hai đêm!
“SHIT, tôi lập tức đi điều tra, sau khi điều tra được, tôi sẽ xử lý cả nhà hắn!”
“Trước hết đừng nóng lòng như vậy, tôi cũng không cho phép cậu có bất kỳ hành động gì, sau khi tra ra được, trước tiên đem tất cả tài liệu, tập hợp cho tôi!”
“Vâng, Lão Đại, tôi hiểu!”
Sau khi cúp điện thoại, xem chừng đợi lát nữa Bối Bối khẳng định lại muốn xông tới, cho nên hắn vẫn là ngoan ngoãn nằm xuống!
Người trên toàn thế giới đối với hắn mà nói, cũng hoàn toàn không có ý nghĩa gì, hiện tại người duy nhất hắn quan tâm, người duy nhất hắn muốn dùng tính mạng để bảo vệ, chính là Bối Bối của hắn . . . . . . Người nào muốn động đến một sợi tóc của cô, trước hết phải hạ được hắn rồi hãy nói!
Mà sự cố lần này, không biết đến cùng là tốt hay là xấu, lấy tâm tình của Hàn Bối Bối mà nói, thật ra có chút mâu thuẫn, có chút vui vẻ, lại có chút áo não!
Vui vẻ vì sau sự cố lần này, hắn tạm thời không cần đến công ty, dĩ nhiên cô cũng không cần đi, có thể luôn luôn ở nhà cùng hắn, chỉ có hai người bọn họ. . . . . .
Áo não là, hắn bị thương, cô lại còn vui vẻ. . . . . . Nha, con người ấy mà, đều là sinh vật mâu thuẫn như vậy, không phải sao?
Trong vườn hoa lớn của Phong gia, kỳ thực Phong Thiên Dục không suy yếu đến cần phải ngồi xe lăn, nhưng không có biện pháp, căn cứ vào yêu cầu của cô, hắn chỉ có thể có điểm kinh sợ ngồi trên xe lăn, mặc cho cô đẩy đi!
“Dục, anh thích hoa gì?”
“Anh thích gì không quan trọng, quan trọng là Bối Bối thích! Bối Bối thích lan hồ điệp, anh sẽ thích, Bối Bối thích bách hợp, anh cũng sẽ thích, Bối Bối thích cây cát cánh, vậy anh cũng thích!”
Yêu ai yêu cả đường đi là như thế nào? Khạc, nhìn một chút, đây không phải ví dụ tốt nhất sao? (Thật ra thì Phong thiếu, thỉnh thoảng rất muốn nói, cậu thực chân chó)
“. . . . . . Dục ~~ , để cho em hôn một cái!”
Nghe được lời nói xuất phát từ đáy lòng hắn, cô nở nụ cười, lúm đồng tiền như hoa!
Hơn nữa bởi vì hắn ngồi xe lăn, cho nên cô bá đạo cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi hắn!
Mà hắn rõ ràng có thể né tránh, chẳng qua né để làm gì? Tại sao phải né tránh? Đây là hưởng thụ, là thời điểm tốt nhất hưởng thụ ân huệ của người đẹp! Mặc dù cũng có chút kinh sợ, nhưng không sao, ai bảo đối tượng là cô?
“Dục, còn nhớ rõ không, cây trúc đào bên kia là hai chúng ta cùng trồng?”
“Chớ đổ thừa lên đầu anh, là em không dám trồng một mình, nhất định lôi kéo anh giúp đấy!”
Xin đó, một người đàn ông như hắn, thật ra đối với mấy loại hoa cỏ này không có hứng thú nhiều lắm, nhưng cũng chỉ bởi vì cô, cho nên hắn mỗi thời mỗi khắc đều nhượng bộ!
Hơn nữa có một số việc, bây giờ nhớ tới, cũng mới kinh ngạc phát hiện! Thì ra lúc cô còn rất rất nhỏ, hắn cũng đã bất tri bất giác như vậy. . . . . .
Trời ạ! Mặc dù chuyện này hắn cũng sớm đã hiểu được, nhưng hiện tại nghĩ đến vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
Chẳng qua thật sự muốn tự hỏi một chút, tiểu nha đầu này rốt cuộc tại sao bắt được tim của hắn? Vẫn là bắt được nhiều năm như vậy? Tại sao? Bằng sự kiên trì lúc đó của cô? Bằng dáng vẻ khiến cho hắn cảm thấy vô cùng đau lòng lúc đó của cô?
. . . . . . Không quan trọng, hết thảy đều không quan trọng, quan trọng là cô bây giờ đang ở bên cạnh hắn, quan trọng là, từ nay về sau, người này chính là người hắn bảo vệ, sẽ ở dưới đôi cánh của hắn, ngây ngốc cả đời!
“Nào có ~~ em mới không giờ trò như vậy. . . . . . A!”
Cô còn chưa nói hết, đột nhiên bàn tay đẩy xe lăn, bị hắn kéo lại, hắn nhẹ nhàng dùng một chút lực, cô liền bị hắn ôm lên trên đùi, cả người cũng ngồi ở trong lòng hắn!
Động tác này mặc dù mập mờ, nhưng cái hiện tại cô chú ý tới không phải là mập mờ, cô sợ, sợ mình đè ép hắn, cô nhanh chóng muốn lập tức bò dậy!
“Đừng động đậy, cô bé, cử động nữa, tự gánh lấy hậu quả!”
Cô giãy giụa mang đến mè nheo, biết rất rõ ràng cô không phải cố ý, biết rất rõ ràng đây không phải là hấp dẫn, nhưng hắn nha, chính là có tà niệm đối với cô. . . . . . Chính là nhịn không được, những cảm giác lập tức cũng đi lên rồi. . . . . .
“Ách. . . . . .”
“Bối Bối, cứ như vậy ngồi, không sao, anh không bị thương ở chân!”
Hắn nhẹ nhàng tựa đầu vào trong ngực của cô, trong hơi thở toàn bộ đều là mùi thơm cơ thể thiếu nữ tinh khiết của cô, sau khi dùng tất cả nghị lực đè xuống những cơn sóng mãnh liệt trong lòng kia, rốt cuộc cũng trở nên yên lặng!
“Dục. . . . . .”
“Ừ? Làm sao vậy? Muốn nói lại thôi, có chuyện gì?”
“Em phát hiện. . . . . . Bất kể như thế nào, em đều thật sự rất yêu anh. . . . . .”
Mặc dù giữa cô và hắn, bình thường đều là cô luôn luôn nói yêu hắn, mặc dù hắn cơ hồ chưa từng nói với cô, nhưng không có biện pháp, thật không khống chế được nha, rõ ràng mỗi lần cô muốn đợi hắn mở miệng, lại vẫn luôn không nhẫn nại được!
Sau khi hắn nghe cô nói những lời này, cũng chỉ là hơi cười cười, rồi sau đó đưa hai tay ôm lấy đầu cô, nhẹ nhàng kéo đến trước mặt của mình!
Ánh mắt của hắn nhìn cô, chóp mũi của hắn ma sát lên chóp mũi của cô. . . . . . Hắn hiểu, hiểu được sự chờ đợi của cô!
“Bối Bối ngốc. . . . . . Mặc dù anh vẫn luôn không muốn nói yêu, cảm giác yêu đối với một đứa nhỏ 19 tuổi như em, là một việc rất khó nói. . . . . . Nhưng mà anh sẽ không để cho em có quá nhiều gánh nặng trong lòng, anh sẽ không để cho em không có cảm giác an toàn như vậy!”
“Ách. . . . . .”
“Bối. . . . . . Anh cũng vậy. . . . . . Anh cũng yêu em!”
Nói yêu thật ra không khó, khó khăn là một phần tâm tình!
Cô nhìn ra được, cô hiểu, phần tình yêu hắn thổ lộ này, rốt cuộc dùng bao nhiêu tâm tình, rốt cuộc dùng bao nhiêu tình cảm. . . . . . Mà lúc cô đang hắn nói, mặc dù cả người có chút chậm chạp, nhưng không thể không thừa nhận, cô vẫn là nghe hiểu đấy!
Hơn nữa từ từ khoa trương che miệng, rồi sau đó khi hắn mỉm cười nhìn cô, môi của cô lần nữa chủ động dán lên môi hắn!
Tương cứu trong lúc hoạn nạn! Hoa nở bên đường!
Lần này mặc dù lại là cô chủ động, nhưng hắn lại bá đạo đoạt lại tất cả quyền chủ động!
Hắn thi triển kỹ thuật hôn cao siêu của mình, đầu tiên là lướt qua rồi dừng, sau đó từ từ sâu hơn, từ từ xâm nhập. . . . . . Cách thức nụ hôn nóng bỏng tiêu chuẩn. . . . . . Đủ các kiểu. . . . . .
Sự lưu luyến của hắn và, thời gian của hắn và cô. . . . . .
A, nha, bọn họ là đến xem hoa. . . . . . Là tới giải sầu! Mà hiện tại. . . . . . Hiện tại rõ ràng khiến cho những đóa hoa kiều diễm có thể nở rộ trong mùa đông phải thẹn thùng nhìn bọn họ sao!
Như vậy những đóa hoa này, có nên ghen tỵ hay không? Nha, nơi này là vườn hoa ~~ rõ ràng chúng mới là nhân vật chính, hiện tại lại biến thành một đôi đang nóng bỏng hôn nhau sao?
Hơn nữa. . . . . . Hơn nữa bọn họ là quái vật sao? Làm sao hôn lâu như vậy còn không buông ra? Làm sao. . . . . . Làm sao còn vẫn dính vào nhau? Vẻ mặt xấu hổ ~~ Vẻ mặt hoàn toàn xấu hổ
không nhìn nữa ~~ không nhìn!
Mà rõ ràng, Vương tẩu thấy bọn họ vẫn chưa trở vào nhà, quan tâm cầm một cái chăn tới, thời điểm đi đến cổng vườn hoa, thấy trong biển hoa một màn khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng, trên mặt của bà cũng không có quá nhiều kinh ngạc!
Không có biện pháp, thấy nhiều cũng không kỳ quái, hơn nữa thiếu gia cùng tiểu thư, mọi người trong nhà cũng đã sớm công nhận họ là một đôi rồi, hôn cái miệng nhỏ nhắn cũng không có gì, không có gì. . . . . . Các người tiếp tục, tiếp tục! Ngưng cười rồi, Vương tẩu lại đem cái chăn rời đi!
Thử hỏi bọn họ muốn hôn bao lâu? Trời mới biết. . . . . . Bản thân bọn họ biết mà thôi. . . . . . Mà bọn họ muốn kỳ hạn? Tuyệt đối là lâu như trời đất. . . . . .
Thời điểm 7 năm trước, khi cô cứ như vậy đứng trước mặt hắn, cô hiểu được một lần, mà hôm nay 7 năm sau, cô lại lần nữa hiểu được!
Bởi vì đây rõ ràng là một cơ hội vãn hồi tuyệt mỹ. . . . . . Mặc dù cực đoan, nhưng cô nghĩ phải lợi dụng cơ hội lần này, cô nghĩ phải nắm chặt!
Bệnh của cô vừa khỏi, hắn lại đột nhiên xảy ra chuyện, gần đây vẫn luôn xin nghỉ ở nhà. . . . . . Rất tốt. . . . . . Ai không thích phụ nữ dịu dàng? Ai có thể có lực kháng cự với người phụ nữ hiền huệ?
Phong. . . . . . Lần này, em tuyệt đối không thể thất bại! Lần này, em phải thắng, không chỉ phải thắng anh, còn phải thắng đứa bé kia, thắng được tình yêu thuộc về chúng ta!
Bên ngoài Phong trạch, một người phụ nữ xinh đẹp không gì sánh được đang đứng, trong tay cô cầm một lẵng hoa tươi lớn, cũng đều không cách nào so với sự diễm lệ của cô!
Giày cao gót năm phân, hoàn mỹ làm nổi bật vóc dánh của cô, y phục ôm sát, càng cho thấy bóng lưng của cô, tăng thêm vài phần hoàn mỹ! Mà mái tóc giống như tảo biển hấp dẫn lòng người, càng thêm sáng bóng!