Sau khi ấn chuông cửa chờ đợi, mỗi động tác giơ tay nhấc chân, càng thêm tồn tại một lần ưu nhã! Mặc dù nơi này là khu biệt thự hạng thượng đẳng, mặc dù nơi này không có nhiều người lắm, nhưng chỉ cần đi qua, hai mắt vẫn là muốn cẩn thận nhìn lâu, vật báu như vậy, không nhiều khi thấy ở đây, thậm chí hiếm thấy. . . . . .
Khi Vương tẩu nhìn máy theo dõi thấy mặt Cát Văn Huệ, rõ ràng do dự một chút, không biết có nên để người phụ nữ này vào cửa hay không!
Dù sao bà là người từng trải, bà rất rõ ràng lòng của người phụ nữ này!
Mặc dù cô không sai, mặc dù cô chỉ đấu tranh vì tình yêu của mình mà thôi, mặc dù là một người phụ nữ, nên ra sức thực hiện chuyện của mình, nhưng không có cách nào! Bà . . . . . Không thể đứng về phía cô, lá phiếu của bà, đã sớm dành cho Bối Bối rồi. . . . . .
“Vương tẩu? Có người đến sao? Ai vậy? Chưa mở cửa sao ạ?”
Hàn Bối Bối xuống tầng rót nước cho Phong Thiên Dục, thời điểm mới vừa ở trên lầu, cũng nghe được tiếng chuông cửa phía dưới!
Hơn nữa nhìn thấy Vương tẩu sững sờ ở bên kia, cô vui vẻ sôi nổi nhảy tới bên cạnh Vương tẩu ~~ không thể không hưng phấn nha, ngày hôm qua ở trong vườn hoa, một câu ‘Bối Bối, anh cũng yêu em’ của hắn kia, khiến cho tâm tình cô tốt đến tận bây giờ!
“A. . . . . . Tiểu thư, không sao, không có chuyện gì! Cô đi lấy nước đưa cho thiếu gia là tốt rồi!”
Thấy Bối Bối nhảy tới đây, Vương tẩu rõ ràng muốn chắn tầm nhìn của máy theo dõi! Nhưng đã không còn kịp nữa, khi Hàn Bối Bối thấy khuôn mặt trên máy theo dõi kia, nụ cười rõ ràng cứng ngắc một cái!
Không muốn để cho Vương tẩu nhìn ra cái gì, rất nhanh, cô lại buộc mình nở nụ cười!
“Không có chuyện gì, Vương tẩu, bác mở cửa cho cô ấy đi, trong tay cô ấy có hoa tươi, hẳn là đến thăm Dục đấy!”
“Tiểu thư. . . . . .”
“Vương tẩu, tới cửa là khách, chúng ta nên chiêu đãi thật tốt không phải sao?”
Mặc dù có điểm để ý, mặc dù thấy người phụ nữ này không thoải mái, nhưng không có biện pháp, dù sao cô ta cũng là siêu sao dưới trướng England, là cây hái tiền của England!
Hơn nữa bất kể như thế nào, Dục cũng đều đã đáp ứng, sẽ không khiến cho cô khổ sở, như vậy cô nên tin tưởng hắn, giữa hắn và cô ta, sẽ không còn quan hệ gì nữa, cho dù người phụ nữ kia không đơn thuần, nhưng Dục có thể đơn thuần là được! Người Dục yêu là cô, là được!
“Tôi hiểu. . . . . .”
“Được, vậy cháu lên trên trước!”
“Ừ, đi đi, tiểu thư!”
Ai nha ~~ thời điểm nhìn Hàn Bối Bối lên lầu, trong lòng Vương tẩu, vẫn có chút rối rắm, tính cách của tiểu thư, nhược điểm lớn nhất, chính là mềm lòng, có một số việc, nếu mềm lòng, có thể sẽ bị người khác tổn thương!
Người phụ nữ đứng ở phía ngoài chính là rủi ro, trong nhà lại là tiểu thư vẫn hồn nhiên thiện lương như cũ. . . . . .
Giữa hai người này, nếu như khai chiến, thật ra bà sẽ rất lo lắng . . . . . . Sợ hãi không biết rốt cuộc người nào sẽ thắng, người nào sẽ bại đây!
Cũng được, không quản được, cũng không có biện pháp quản, cuối cùng nhấn nút mở cửa, để cho người phụ nữ đứng ở phía ngoài, đi vào!
Mà Hàn Bối Bối lên lầu, sau khi tiến vào phòng của hắn, đưa nước cho hắn, khiến cho hắn đột nhiên rất không hiểu, đột nhiên bò lên giường của hắn, chui vào chăn của hắn! Bộ dạng tinh nghịch này, rõ ràng không khác gì khi cô còn bé!
Hắn cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ cô, mà côdứt khoát một tay bắt được bàn tay vỗ vỗ người mình của hắn, rồi sau đó ép vào dưới cổ của mình, vòng một vòng, cả người lăn ngay vào bên cạnh hắn, tựa vào trong ngực của hắn!
“Làm sao vậy? Nha đầu ngốc? Giống như đột nhiên không được bình thường? Muốn làm nũng?”
“Không phải!”
“Vậy là gì?”
Hắn nhìn một chút cô đang dựa vào ngực mình, trên mặt tràn đầy nụ cười cưng chiều!
Mặc dù đối với cô đột nhiên chui vào có chút ngoài ý muốn, nhưng trên mặt rõ ràng không có tức giận, hơn nữa là hưởng thụ. . . . . .
Bối Bối nhất định không biết, hắn cũng sớm đã bị sự tùy hứng trước kia của cô dưỡng thành thói quen rất xấu! Hắn cũng cũng sớm quen, bộ dạng cô ở bên cạnh hắn, chui vào chăn của hắn. . . . . .
Nếu như cô thật sự không ở đây bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ có một khoảng thời gian không cách nào ngủ, không cách nào tiến vào mộng đẹp . . . . . . Sẽ nhớ cô, nhớ cô đến mệt nhọc, mới có thể ngủ. . . . . .
“Đừng động, chính là đột nhiên muốn chui vào, ôm em!”
“Được!”
Tiếp tục cười, yêu cầu này không quá phận, mặc dù. . . . . . Rất hấp dẫn!
Sau khi hắn rốt cuộc ôm cô đang dựa vào trong ngực của hắn, thần sắc cứng ngắc trên mặt cô kia cuối cùng ít đi một chút, hơn nữa bắt đầu cẩn thận dùng tai nghe ngóng âm thanh ngoài cửa. . . . . . Người phụ nữ kia cũng sắp tới rồi chứ!
Mà Phong Thiên Dục mặc dù không hiểu tại sao Hàn Bối Bối lại như vậy, nhưng tùy cô, cô thích làm nũng, sẽ để cho cô làm nũng, dù sao đối với cô, hắn hoàn toàn không có sức đề kháng!
Một!
Hai!
Ba!
. . . . . .
Mười!
Rất tốt, gần, tới. . . . . .
Nắm lấy cơ hội, đột nhiên, dưới tình huống Phong Thiên Dục căn bản còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên, Hàn Bối Bối trực tiếp cởi quần áo trên người mình xuống, trên người chỉ còn sót lại một bộ đồ lót màu trắng tinh!
“Bối Bối, em. . . . . .”
“Cốc cốc cốc!”
Phong Thiên Dục căn bản còn chưa nói hết, đột nhiên liền truyền đến tiếng gõ cửa, hơn nữa bởi vì không hiểu Bối Bối muốn làm gì, tay của hắn vừa lúc đặt ở trên vai của cô, rõ ràng là muốn giúp cô kéo quần áo lên. . . . . . Rõ ràng không phải cố ý tạo nên một loại hơi thở mập mờ!
“Vào đi!”
. . . . . . Giọng của phụ nữ? Hiển nhiên, người đứng ở bên ngoài, không nhịn được hơi ngây ngẩn cả người một cái! Nhưng vẫn mở cửa phòng, đi vào, càng bởi vì là phụ nữ, cho nên mới càng không thể lùi bước, không phải sao?
Mục đích cô tới đây, cô một chút đều không quên! Cũng có thể nói là chưa bao giờ dám quên, một thoáng vào cửa kia, mỉm cười. . . . . .
“Phong!”
“. . . . . . Hả? Sao em lại đến đây?”
Không thể không nói, loại cảnh tượng này thật sự có điểm lúng túng, hơn nữa cũng trong mấy giây này, hắn rốt cục cũng hiểu được, vì sao Bối Bối đột nhiên kỳ quái như vậy, không phải là làm nũng, mà là. . . . . .
Nghĩ tới đây, mặc dù vẫn đang kinh ngạc, nhưng lại cũng vẫn nhịn không được nhẹ nhàng nâng lên nụ cười, Bối Bối. . . . . . Tiểu Bối Bối trở nên xấu xa, sẽ có tâm cơ chơi đùa một chút như vậy rồi, nhưng hắn không ghét, ngược lại, có chút. . . . . . Thích!
Rõ ràng, thời điểm Cát Văn Huệ nhìn thấy Hàn Bối Bối nằm trên giường, thậm chí là nằm ở trong ngực Phong Thiên Dục, vẻ mặt liền cứng ngắc, nhưng lại cũng vẫn rất nhanh bị cô ép xuống!
Dù sao cô là một diễn viên, dù sao kỹ thuật diễn của cô cao như vậy. . . . . .
Nhưng không sao, cho dù chỉ là một hồi cứng ngắc như vậy, đối với Hàn Bối Bối mà nói, cũng đã đủ rồi! Cát Văn Huệ. . . . . . Cô cũng sẽ như vậy sao? A, chật vật. . . . . . Được rồi, được rồi!
Cô xấu xa, cô nhỏ mọn, nhưng không có biện pháp, trước tình yêu, cô học không được hào phóng, lần trước hào phóng, cô đã hối hận, rất hối hận rất hối hận!
“Ha ha, không sao, chính là nghe nói anh bị thương, cho nên tới xem một chút, dù sao lần trước em ngã bệnh, anh cũng vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc em, lần này anh bị thương, như vậy đương nhiên em phải tới chăm sóc anh!”
Vừa nói, cô vừa đem hoa cô mua tới, đưa cho Phong Thiên Dục, hắn ra hiệu bảo cô để ở một bên! Tức thời, Bối Bối trong ngực hắn, cái gì cũng không nói, chỉ là một động tác, khiến cho Cát Văn Huệ hít thở không thông! Khiến cho Phong Thiên Dục len lén ở bên kia buồn cười!
“Hắc ~~mệt quá ~~ Dục, thật ồn ào? Làm gì vậy? Chúng ta phải tiếp tục ngủ một chút nữa!”
Giả bộ bộ dạng còn buồn ngủ, cô rất không thục nữ ngáp một cái, rồi sau đó lại bò đến trước mặt của hắn, hôn một cái lên môi hắn!
Hắn cưng chiều cười, mà nụ cười kia rõ ràng Cát Văn Huệ đi theo bên cạnh hắn bảy năm cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, hơn nữa. . . . . . Cô hít thở không thông là bởi vì, bảy năm rồi, Phong Thiên Dục cho tới bây giờ đều không cho cô đụng tới môi của hắn, chớ nói chi là hôn!
Còn nhớ rõ mùa đông mấy năm trước, cô chỉ bất quá nhìn thấy môi của hắn có chút khô nẻ, cô chỉ là tốt tâm lấy son dưỡng môi của mình bôi lên môi cho hắn, nhưng . . . . . . Lần đó hắn giận dữ, cô cho tới bây giờ cũng sẽ không quên, cũng vĩnh viễn không thể quên!
Cũng bắt đầu từ ngày đó, cô biết rõ, vì sao hắn chưa bao giờ cùng cô hôn môi, vì sao cho tới bây giờ đều từ chối sự nhiệt tình của cô. . . . . . Môi là cấm khu cuả Phong Thiên Dục! Môi. . . . . . Cô cho rằng là sự kiêng kỵ của hắn!
Cho nên cho tới bây giờ cô cũng không hỏi. . . . . . Cho tới bây giờ đều không đụng tới, ha, nhưng bây giờ xem ra, giống như không phải là như vậy đi?
Chẳng qua đôi môi kia, là bởi vì dành riêng cho người khác sao?
“Được, ngoan, nếu muốn ngủ, em ngủ tiếp chút nữa đi!”
Sờ sờ đầu của cô, nhìn bả vai cô lộ ra ngoài, hắn tỉ mỉ giúp cô kéo chăn lên, đó cũng là một phần ôn nhu cho tới bây giờ cũng không dành cho Cát Văn Huệ!
Nếu như không phải xác định động tác kia xuất phát từ chân tâm, nếu như không phải xác định hắn chân chính quan tâm đến Hàn Bối Bối, cô có thật sự chật vật như vậy không, có không chịu nổi như vậy không!
“. . . . . . Phong, không sao chứ? Rốt cuộc anh bị thương ở đâu? Anh vẫn luôn không tuyên bố với bên ngoài, người trong công ty, cũng không một ai biết, em vẫn rất lo lắng, cho nên lần này không nói trước với anh đã trực tiếp chạy đến nhà anh, hi vọng anh không để ý!”
“Sẽ không, trước tiên em xuống lầu ngồi một lúc đi, tôi bảo Vương tẩu tiếp đãi em!”
“Không cần, không sao, em ở đây cùng anh một lúc đã!”
“Nha? Có người đến? Ngượng ngùng. . . . . . Tôi không chú ý tới, quá mệt mỏi. . . . . . Nha. . . . . . Hình như là dì Văn Huệ?”
Lần nữa tức thời, người nào đó giùng giằng, từ trên giường bò dậy!
Hơn nữa trên người lộ ra vết xanh tím kia. . . . . . Lần nữa khiến cho hai người khác ở hiện trường hoàn toàn hỏng mất. . . . . .
Nha ~~ Phong Thiên Dục hiện tại cuối cùng hiểu được, mới vừa cô ở dưới chăn, cọ cọ chà chà, rốt cuộc là làm gì, thật quá khiến cho hắn. . . . . . Hộc máu! Cô xấu xa, xấu xa hết mức!
“. . . . . . Ách, Bối Bối, nếu như em gọi tôi là chị, tôi nghĩ sẽ tốt hơn một chút!”
Cứng ngắc! Thời điểm nói ra những lời này, rõ ràng, thần sắc của Cát Văn Huệ, cứng ngắc đến mấy giờ, lần này cô không có biện pháp khắc chế rồi, lần này cô không cách nào trấn định rồi!
“Như vậy. . . . . . Chị Văn Huệ? Chị tới lúc nào vậy? Em đều không biết, thật sự ngượng ngùng, Dục. . . . . . khiến cho em quá mệt mỏi, nha. . . . . . Không phải, em đang nói gì vậy? Chị Văn Huệ, chị đừng để ý, không để ý là tốt rồi. . . . . . Em trước tiên, giúp chị lấy một tách trà!”