“Dừng, ai muốn gây gổ với cô? Cô bất quá là bị tổng tài đào thải, là đồ bỏ đi mà thôi!” Annie hiển nhiên cũng rất không thích Tất Ngang Ti, hai ngươi đều ngầm lén lún đấu đá sau lưng nhau.
“Cô……hồ ly tinh đáng chết, dựa vào cái gì mà nói tôi? Chính cô xem lại mình một chút, không có tiền đồ, bị một tiểu nha đầu chưa lớn đánh bại trong nháy mắt, tôi là đồ bỏ đi ư? Như vậy cô ngay cả đồ bỏ đi cũng không bằng!”
“Cô….”
“Được rồi! Được rồi! Hai người thật là, không phải đã từng là chị em tốt sao? Hiện tại như thế nào trở thành như vậy? Có thể bớt tranh cãi một chút hay không? Còn có, phòng làm việc của tổng tài cách nơi này cũng không xa, cận thận một chút. Tổng tài mà nghe được, hai người đều không cần tranh nhau nữa. Nếu đã biết rõ tổng tài coi trọng đứa bé kia, vì sao vẫn còn đụng đến chuyện cấm kị đấy chứ?” Nhìn hai người phụ nữ vì tổng tài “vạn người mê” của bọn họ mà gây gổ, một người còn chút lý trí lập tức ngăn hai người lại, đồng thời kéo các cô ra khỏi phạm vi mà tổng tài có thể nghe được!
Hai cô mặc dù biết rất rõ đó là điều cấm kị, nhưng kia cũng là cơ hội tốt để công kích lẫn nhau, cho nên dĩ nhiên không có khả năng không lợi dụng! Chẳng qua là thời điểm nói ra những lời đó, hai người đều không tưởng tưởng nổi sẽ phải trả giá cao như thế nào! England, sớm muộn gì các cô cũng sẽ không trụ lại được nữa. Bởi vì Phong Thiên Dục sẽ không cho phép loại người như vậy tồn tại trong công ty của hắn. Hắn không cho phép, cho tới bây giờ cũng không bỏ qua cho bất kỳ nhân viên nào của mình nghị luận đến sự tồn tại của Bối Bối. Bởi vì các cô không đủ tư cách!
——————————————–
Sau khi tan học, đứng ở cổng trường đợi nửa ngày, Hàn Bối Bối mới bi phẫn phát hiện, sáng hôm nay mình mạnh miệng nói không cần người đưa đón, mình đón xe bus là được rồi ~~ cho nên hôm nay dường như thật không có người đến đón cô! NND, tại sao có thể tuyệt tình như vậy chứ? Cô là tiểu nữ sinh nha, có một số việc thật ra nói cũng chỉ là nói vậy thôi, so đo cùng cô làm chi?
“Bối Bối? Hôm nay không có xe đến đón cậu sao?”