“Bối Bối, cậu đã từng bị thúc thúc chân dài đó đánh bao giờ chưa?”
“. . . . . . Cái gì? Mình nghe không rõ!”
Hàn Bối Bối thả sức lắc lư thân mình trong sàn nhảy, thả sức buông thả cảm xúc của bản thân. Cô chưa từng nghĩ tới mình cũng có thể cuồng dã đến thế, hơn nữa cuồng dã cũng có mị lực, có cá tính như vậy!
“Mình nói, cậu – đã – từng – bị – thúc thúc chân dài – đó – đánh – bao – giờ – chưa?”
“Cái đó, không có …, hắn sẽ không đánh mình, cũng không nỡ đánh mình!”
Chuyện khác cô không tự tin, nhưng về điều này cô tin, kỳ thực cô biết Phong Thiên Dục thương cô còn không kịp, sao có thể đánh cô chứ?
“Ha ha, hi vọng lát nữa cậu vẫn có thể cười như thế này, vẫn có thể tự tin như thế này!”
Từ thời điểm khoảng tám giờ Tô Hiểu Hiểu vẫn đều chú ý đến động tĩnh ở cửa quán bar, Phong Thiên Dục này, bình thường có bao nhiêu năng lực, vẫn nghe Bối Bối bên nói qua. Nếu cô phân tích không sai, hắn cưng chiều Bối Bối như vậy, hẳn là nên xuất hiện rồi mới phải!
“Hiểu Hiểu, yên tâm, không cần lo lắng cho mình, không có chuyện gì đâu!”
“Ha ha, được, vậy cậu tiếp tục chơi, mình đi làm việc, hắc hắc…! Còn nữa…, nhớ ước định của chúng ta đó!”
Thấy cửa quầy bar bị người đá văng ra, sau khi thấy rõ ràng người đi tới là ai, kỳ thực Tô Hiểu Hiểu không thể không thừa nhận, trong lòng mình có chút thích thú, có chút vui sướng khi người gặp họa!
“Biết, biết, mình sẽ không bán đứng cậu, yên tâm đi!”
Cô dùng sức hướng Tô Hiểu Hiểu gật đầu một cái, sau khi nhìn Tô Hiểu Hiểu rời đi, cô lại bắt đầu tiếp tục nhảy múa, tóc đuôi ngựa buộc cao xinh đẹp không ngừng lắc lư trong không trung, càng thêm mê hoặc lòng người!
Nhưng mà. . . . . . Không đúng, cô không phải đang nhảy trên mặt đất sao, không phải là đi tới đi lui sao? Thế nào lại có cảm giác chân không nhúc nhích được? Thế nào lại có cảm giác mình dường như không phải đang đứng trên mặt đất?