Thời điểm cô đang khóc nức nở, đèn phòng bếp đột nhiên sáng lên, hơn nữa một bóng người vội vàng đi vào trong phòng bếp, Hàn Bối Bối còn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì, cả người đã lập tức bị bế lên!
“Thế nào? Bối Bối? Thế nào?” (Vâng, siêu nhưn xuất hiện rồi =]])
“. . . . . . Ô ô, cha. . . . . . Đau quá. . . . . .”
Sau khi thấy là hắn, nước mắt ùy khuất càng thêm không khống chế được rơi xuống, thậm chí cô rất dứt khoát, toàn bộ nước mắt nước mũi đều bôi loạn lên trên người Phong Thiên Dục!
Phong Thiên Dục hiện tại nào sẽ chú ý những thứ này? Hắn trực tiếp ôm cô vào lòng, hơn nữa dùng một cái tay không ngừng tra xét cô rốt cuộc nơi nào bị thương!
Kỳ thực hắn căn bản không có ngủ, sau khi dùng cơm liền lên lầu tắm một cái, sau đó mặc dù ở trong phòng, nhưng cửa phòng của hắn vẫn luôn không khóa, hắn vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của cô!
Từ thời điểm cô len lén chuồn khỏi phòng, hắn cũng đã biết, thậm chí càng thêm hiểu, cô hẳn là đói bụng, cho nên nhất định sẽ xuống lầu, nhất định sẽ làm con mèo ăn vụng!
Bởi vì dù sao không phải là lần đầu tiên! Bởi vì dù sao loại chuyện như vậy, khi cô còn bé cũng đã từng làm! Cho nên buổi tối sau khi hắn ăn xong, cũng đã phân phó Vương tẩu làm cơm chân vịt hoa quế cô thích ăn đặt trong lò giữ nhiệt. . . . . .
“Bối Bối? Rốt cuộc thế nào? Bị thương ở đâu?”
Nhìn toàn thân một chút cũng không tìm được vết thương, hắn có chút lo lắng quơ quơ cánh tay cô đang ôm cổ hắn, sau đó một hồi lâu, cô mới chìa chìa ngón tay bị thương cho hắn xem!
Thời điểm Phong Thiên Dục thấy vết nước phồng trên tay cô, thật là vừa bực mình vừa buồn cười! Dưới gầm trời này, chỉ có tiểu gia hỏa cô mới mơ hồ như vậy, làm cho người ta lo lắng!
Nhìn vết nước phồng kia, hắn lại lập tức ôm cô đến bên vòi nước, mở nước xối lên tay cô, để cho cô giảm bớt cảm giác đau đớn! Sau đó lại ôm cô đi tới phòng khách! Sau khi bật đèn liền đặt cô trên ghế sofa!
“Được rồi, an vị ở chỗ này, ta đi lấy hộp thuốc tới!”
“. . . . . . Vâng!”