Cô dùng một loại ánh mắt đáng thương của con chó nhỏ nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất! Phong Thiên Dục cũng nhìn cô, sau khi xoa xoa tóc của cô vội vàng đi lấy hộp thuốc!
Chờ lấy hộp thuốc tới, tỉ mỉ sát trùng cho cô, bôi thuốc, cuối cùng dán băng, xác định sẽ không có có vấn đề gì lớn, hắn mới đem tảng đá đè chặt trong lòng bỏ xuống!
“Có lẽ khắp thiên hạ này cũng chỉ có con thiên tài như vậy, có thể khi đang ăn trộm cơm làm bỏng tay mình!”
“. . . . . . Người ta cũng không phải là cố ý! Ta cũng không muốn vậy có được hay không!”
A, hình như bị bỏng ở bên tay phải? Nha? Cũng xem như là chuyện tốt đi, 3000 chữ kiểm điểm cô còn chưa viết, hiện tại bị thương rồi, có thể hay không vô sỉ một chút? Thừa nước đục thả câu nha?
“Ngu ngốc, như thế nào? Hiện tại xuống ăn trộm đồ, là bởi vì đã viết xong bản kiểm điểm?”
“Ách. . . . . . Cha, tay Bối Bối thật là đau, người thổi giúp ta một chút!”
“Phải không? Ta xem một chút. Ta nhớ ta vừa rồi không chỉ có bôi thuốc mà còn thoa một lớp dầu bạc hà, chẳng lẽ không có hiệu quả sao? Ta mở ra xem một chút.”
Phong Thiên Dục dầu gì cũng là một đại nhân 25 tuổi, hơn nữa bây giờ còn là lão tổng của công ty, cho nên làm sao có thể không biết nha đầu này lại chơi trò quỷ gì? Hắn đã lấy nắm tay cô, giả bộ muốn mở cái băng vừa mới dán ra xem! Làm hại cô vội vã khẩn trương rút tay về!
“Tốt lắm, tốt lắm, không phải là đau như vậy. . . . . . Nhưng chỉ cần động, nhất định sẽ đau á!”
“Kiểm điểm đâu?”
“. . . . . . Tay người ta đau!”
“Vừa rồi một chữ cũng chưa viết?”
Hắn nhíu mày, cả người thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nhưng hết lần này tới lần khác bên trong đôi mắt lại tràn đầy tinh quang! Một tiểu nha đầu cùng chơi tâm cơ với hắn? Thật là, còn chưa tới trình độ đó, hơn nữa còn chưa tu luyện tới nơi!
“. . . . . . Cha, người ta thật sự biết sai rồi, cho nên van cầu người, không cần bắt người ta viết kiểm điểm nữa có được hay không? Người cũng biết đó, nhược điểm lớn nhất của Bối Bối là viết văn nha, 500 chữ ta cũng muốn chết rồi, huống chi là 3000?”
“Cái này không phải là lấy cớ!”
“. . . . . . Cha. . . . . . Tay đau, tay thật sự có chút đau, người thương yêu Bối Bối như vậy, cho nên bỏ qua có được hay không? Lần này coi như xong nha!”