“Em gái nhỏ, kỳ thực tôi yêu thích xe, bình thường chưa bao giờ chở phụ nữ, bởi vì tôi cảm thấy bọn họ không có tư cách lên xe của tôi, nhưng còn em, bởi vì chút giáo huấn ngươi mới vừa cho Trương Chính Nhất, ta quyết định, để cho em trở thành người phụ nữ đầu tiên có thể lền chiếc xe tôi yêu thích!”
Sau khi nói xong, Dạ Huyền Phỉ căn bản cũng không cho Hàn Bối Bối cơ hội phản ứng, trực tiếp dùng một tay ôm lấy Hàn Bối Bối đi về phía xe của mình!
“Buông tôi ra, cái tên sắc ma này, buông tôi ra, ai mà thèm cái xe rởm của anh!”
“Tai điếc rồi sao? Này, này, tôi bảo anh buông tôi ra, anh rốt cuộc có nghe hay không hả?”
Dạ Huyền Phỉ nhìn Hàn Bối Bối trên vai không ngừng vặn vẹo, khóe môi nâng lên một nụ cười như ác ma, rồi sau đó bàn tay một chút cũng không khách khí trực tiếp rơi trên cái mông của Bối Bối!
“Được rồi, đại tiểu thư, không cho phép kêu nữa, nếu như còn kêu, trừng phạt so với cái này sẽ nghiêm trọng hơn, tuyệt đối không đơn giản chỉ là vỗ vỗ cái mông của em đâu!”
“. . . . . . Sắc ma!”
Tại sao có thể! Tại sao có thể vỗ cái mông của cô? Lớn như vậy, người duy nhất từng đánh mông cô cũng chỉ có Phong Thiên Dục mà thôi! Dạ Huyền Phỉ này dựa vào cái gì mà đánh?
“Yên lặng rồi? Thế này không phải rất tốt sao?”
Sau khi mở cửa xe nhét cô vào, sợ cô không an phận, hắn thuận tiện giúp cô cài dây an toàn! Rồi sau đó mình cũng rất nhanh trở lại chỗ ngồi của tài xế! Hàn Bối Bối dứt khoát tức giận không nhìn hắn một cái, người này. . . . . . Cô cùng hắn không cách nào giao tiếp!
“Như thế nào? Xe của tôi có phải rất thoải mái hay không? Nói cho tôi biết, em học ở trường nào? Tôi đưa em đi, thuận tiện để cho em hưởng thụ một chút cái gì gọi là chân chính thuận gió, cái gì gọi là tốc độ chân chính!”
“Đủ? Anh? Xem bộ dáng anh như vậy, cũng đều không giống!”
“Được rồi, không tin, sau đó cũng đừng kêu cha gọi mẹ! Trường học nào?”