Người Giám Hộ Vô Lại

Xe lao nhanh như gió, cô ở trong gió dứt khoát gào lớn!
“A a a! A a a a! Mau trở lại. . . . . . Mau trở lại!”
Dục! Đã đi thật lâu rồi, nên trở lại, nhớ người, nhớ người!
Nghĩ tới Phong Thiên Dục, khuôn mặt vốn treo nụ cười từ từ biến sắc, hơn nữa một giọt lệ trong lơ đãng theo cơn gió chảy xuống. Dưới tình huống Dạ Huyền Phỉ không có bất kỳ sự chuẩn bị nào tạt vào trên mặt của hắn!
Hắn nghi hồ quay đầu, để ý một chút tâm trạng của nha đầu này, thời điểm nhìn khóe mắt cô ướt ướt hắn rất muốn hỏi cái gì, nhưng vừa nghĩ đến những lời cô vừa kêu, vẫn là quyết định thôi!
Trong lòng mỗi người đều có một bí mật thuộc về mình. Nha đầu này xem như là một người già dặn trước tuổi, mà càng những người như vậy thì càng sẽ có bí mật thuộc về mình, có những bí mật thậm chí không chịu được một nửa sự đụng chạm của người khác, cô vừa mới khóc, nói rõ bí mật kia, hẳn là làm cho cô rất đau, hẳn là rất hành hạ cô!
“Đến rồi! Nha đầu!”
“Ách?”
“Đến trường học rồi. Em không muốn xuống xe? Không ngờ em đã thích xe của tôi rồi? Không nỡ xuống xe?”
Hàn Bối Bối mở mắt, rất không khách khí trừng mắt liếc hắn một cái!
“Đi tìm chết đi! Ba tám!”
“Này, tôi hảo tâm đưa em đến trường học, một tiếng cảm ơn không có coi như xong, lại còn nặng lời với tôi như vậy? Em không có lầm chứ?”
“Vừa rồi tôi không nhờ anh đưa tôi đi, là anh ép buộc tôi!”
Cởi dây an toàn ra, cô tiêu sái nhảy xuống xe, thậm chí lười phải nói tạm biệt với hắn!
Dạ Huyền Phỉ nhìn bóng lưng cô, lại nhìn một chút bảng tên trên ngực của cô rớt trên xe mình! Sau khi nhặt lên nhìn, sờ sờ cái cằm, sau đó nghiền ngẫm cười cười, lái xe rời đi!
Hàn Bối Bối? Gọi Hàn Bối Bối sao? A, tin tưởng chúng ta còn có thể gặp lại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui