“. . . . . . Cái gì nha. . . . . .”
Dạ Huyền Phỉ nhân khí cao như vậy? Hàn Bối Bối có chút nghi ngờ, lại lấy gương ra soi, tạo hình cả người nhìn qua quả thật giống một a ngốc!
“Trời ạ, Hàn Bối Bối, cậu muốn gặp phải sét đánh sao? Cậu đừng nói với chúng mình câuk không biết Dạ Huyền Phỉ?”
“Mình cần phải biết sao?”
Cô tiếp tục chải tóc, sau khi giải quyết xong kiểu tóc chổng ngược lên trời của mình, biểu tình trên mặt càng thêm vô tội, nhưng cũng khiến cho nhiều bạn học ghen tỵ hơn!
“. . . . . . Cậu thật nên bị sét đánh, cậu không biết, thời điểm Dạ Huyền Phỉ đại học năm thứ nhất đã cạnh tranh với đám học trưởng, ngồi lên ghế chủ tịch hội học sinh. Hơn nữa, bởi vì gương mặt anh ấy lớn lên sánh ngang với các minh tinh, cho nên con người anh ấy ở thành phố A chúng ta được bầu là học sinh ưu tú nhất, nam sinh được hoan nghênh nhất! Nhất. . . . . .”
“Dừng một chút! Các cậu nói với mình những thứ này có ích lợi gì? Thật là nhàm chán, cùng mình lại không quan hệ!”
Nguyên lai người này trâu bò như vậy? Thảo nào thời điểm hôm nay nghe tên hắn cô cảm thấy quen tai.
“Hàn Bối Bối!”
“. . . . . . Lại sao thế? Các vị?”
“Cậu có biết Dạ Huyền Phỉ hay không?”
“Cậu có phương thức liên lạc với anh ấy hay không?”
“QQ cũng được!”
“MSN?”
“Thông qua mua bán?”
Đồ điên! Hàn Bối Bối nhìn nhóm người vây quanh mình, có chút phiền não gãi gãi mái tóc vừa mới chải ổn thỏa! Rồi sau đó tại thời điểm tất cả mọi người không chuẩn bị tâm lý đột nhiên từ trên ghế đứng dậy!
“Không có, không có, không có! Toàn bộ không có! Cút, toàn bộ cách xa mình một chút!”
“. . . . . .”
Hàn Bối Bối rất ít nổi giận, nhưng dáng vẻ nổi giận rất là dọa người, mọi người cho dù có hứng thú với Dạ Huyền Phỉ nữa, nhìn thấy Hàn Bối Bối như vậy, làm sao có thể không cảm thấy sợ? Không cảm thấy khiếp đảm? Cho nên cũng chỉ trong thời gian vài giây, toàn bộ lập tức giải tán!