Ai ~~ Bối Bối thật ra thì mới 15 tuổi, mà Phong Thiên Dục đó cũng đã 25 tuổi, người trưởng thành 25 tuổi, dĩ nhiên là có cuộc sống của riêng mình, cho dù cô có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa là Bối Bối cũng có thể hiểu!
Hơn nữa Bối Bối là một người cố chấp. . . . . . Rất nhiều chuyện còn không nên để cho cô ấy biết thì tốt hơn, như vậy, có lẽ tổn thương sẽ ít đi một chút! Cứ như vậy đi, mặc dù cô không biết Phong Thiên Dục nghĩ như thế nào, nhưng ít nhất cô sẽ đứng bên cạnh Bối Bối, hơn nữa nỗ lực đem sự tổn thương của Bối Bối giảm đến thấp nhất mới được!
Bối Bối. . . . . . Tha thứ cho mình biết mà không báo! Thúc thúc chân dài của cậu có lẽ đang trốn cậu cũng không chừng nha. . . . . .
Hàn Bối Bối vẫn nằm ở trên bàn, trong đầu cũng bởi vì câu nói của Tô Hiểu Hiểu bắt đầu không ngừng suy nghĩ. Nghĩ đến đủ loại khả năng, chẳng qua là thời điểm nghĩ đến một loại khả năng, lòng của cô không kiềm chế được lạnh hơn mấy phần. . . . . .
Hắn. . . . . . Hắn chẳng lẽ căn bản không đi công tác? Nếu quả thật như vậy. . . . . . Như vậy cô bắt đầu có chút không dám tưởng tượng. . . . . . Không được! Không được!
Càng suy nghĩ, trong lòng càng luống cuống! Cô không thể như vậy, không thể để cho mình tùy tiện loạn tưởng, cô phải chờ đợi, chờ sau khi tan học chính mình tự đi xác nhận một cái mới được. . . . . .
(Sau khi tan học)
Hàn Bối Bối bỏ rơi Tô Hiểu Hiểu, thời điểm tiếng chuông tan học mới vừa vang lên, liền trực tiếp lao ra cửa phòng học!
“Này, Bối Bối, chờ mình một chút!”
“Hiểu Hiểu, hôm nay mình phải đi trước, mình có chuyện!”
“. . . . . . Mình cũng phải đi làm, không phụng bồi cậu được, bất quá ngày mai lúc đi học, đừng quên mang biển tên nha, hôm nay cậu bị thầy giáo phê bình, cho nên ngày mai ngàn vạn đừng quên mất!”
“Mình biết rồi!”
Vừa nói, Hàn Bối Bối vừa chạy!
Nhưng bảng tên cái quỷ gì, bây giờ cô một chút cũng không thèm để ý chuyện bảng tên. OK? Bị phê bình liền bị phê bình, có gì đặc biệt hơn người, hiện tại cô muốn đi tìm hắn, cô hiện tại sẽ phải đi!
Thời điểm vọt tới cửa trường học, cửa lớn trường học đã tắc nghẽn nghiêm trọng. Mặc dù cô không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng cô cũng không muốn biết, cho nên cô dứt khoát quyết định, từ cửa nhỏ bên cạnh đi ra ngoài!