“Hàn Bối Bối, Hàn Bối Bối!”
“Không cần lo cho tôi, hơn nữa anh có thể đừng bám theo tôi nữa được không?”
Hất bàn tay bị Dạ Huyền Phỉ nắm, Hàn Bối Bối cúi đầu, không muốn quá chật vật trước mặt hắn!
“Em rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao lại khóc? Một cô bé đáng yêu như vậy, nếu cứ khóc suốt, mắt hư rồi nhìn sẽ không đẹp, hơn nữa tôi nghe nói, nữ sinh thích khóc, nhất là loại mắt hai mí, không những sẽ khóc thành mắt một mí, hơn nữa còn khóc thành mắt cá vàng nha!”
“. . . . . Anh đi tìm chết đi!”
“Rốt cuộc làm sao vậy?”
Nha đầu này. . . . . . Cảm giác trên người cô có thật nhiều bí mật!
Điện ảnh và truyền hình England lớn như vậy, cô cũng dám xông vào, điều này chứng tỏ cô không phải là một người bình thường. Hơn nữa ngẫm lại vấn đề cô mới vừa hỏi. . . . . . Hắn càng có chút không rõ, vì sao cô hỏi tổng tài của người ta đang làm gì? Nếu tới đây là vì theo đuổi minh tinh, như vậy phải hỏi về minh tinh mình thích chứ?
“. . . . . . Không sao cả! Dạ Huyền Phỉ, anh có chuyện gì hay không?”
“Hả? Cái gì?”
“Tôi hỏi anh có chuyện gì hay không?”
Hừ! Gạt cô! Gạt cô! Bọn họ đều lừa gạt cô! Thật sự nghĩ cô là đứa bé chứ gì? Xem ra tất cả đều cho rằng cô dễ gạt chứ gì? Tốt thôi, dễ gạt!
“Tôi? Tôi không có chuyện gì!”
“Được, vậy anh đưa tôi đi hóng gió, anh đưa tôi đi chơi, hôm nay tôi muốn đi chơi suốt đêm với anh!”
“. . . . . . Hả?”
Lần này càng làm cho Dạ Huyền Phỉ kinh hãi rồi, nha đầu này làm sao vậy? Thay đổi thất thường? Tinh thần phân liệt sao?
“Rốt cuộc anh có muốn đưa tôi đi chơi không? Có hay không? Nếu không, tôi đi tìm người khác, tôi cũng không tin, người như tôi không tìm được người đi cùng!”
Lừa gạt cô! Lừa gạt cô! Lừa gạt cô!
Hắn dám gạt cô! Hừ! Cô vẫn rất biết điều ngày ngày ngoan ngoãn chờ hắn trở về, kết quả hắn thế nhưng lừa gạt sự tin tưởng của cô đối với hắn? Hắn căn bản không ra nước ngoài công tác. . . . . Đáng ghét!
“Hàn Bối Bối, em rốt cuộc làm sao vậy? Có phải bị cái gì kích thích hay không? Vậy thì em. . . . . . Bất kể như thế nào, có chuyện gì, em nói ra biết đâu sẽ khá hơn?”