“Làm sao vậy? Vương tẩu, thanh âm chị nói chuyện sao lại run như vậy?”
“Không có. . . . . . Không có chuyện gì, thiếu gia!”
“Ừ, Bối Bối đâu? Bảo nó tới nghe điện đi chứ!”
Theo cá tính của Bối Bối, lâu như vậy không thấy hắn thế nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa bạo phát, thật làm hắn cũng cảm thấy rất khá! Nghĩ đến thời điểm mỗi lần cô không thấy được hắn, bộ dạng nhớn nhác kia, Phong Ngàn Dục mím môi, càng thêm nghiêm túc ngẫm nghĩ!
“Thiếu gia. . . . . . Thiếu gia. . . . . . Tiểu thư cô ấy. . . . . .”
“Vương tẩu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Thiếu gia, tiểu thư còn chưa về nhà!”
Không thể giấu diếm được! Không thể giấu diếm được! Giấy không gói được lửa! Vương tẩu nhìn cửa lớn trống trải không bóng người, cho nên vẫn là nói thật đi!
“Chuyện gì xảy ra?”
Tươi cười đọng tại khóe môi lúc trước bởi vì lời nói của Vương tẩu mà đột nhiên đông lại, hai tròng mắt vốn tràn đầy tình cảm ấm áp cũng nháy mắt lạnh như băng, chẳng qua là càng lộ ra vẻ lung linh rạng rỡ!
“Thiếu gia, thật xin lỗi, tôi cũng không biết, sáng nay tiểu thư cáu kỉnh rồi sau đó tự mình lên xe bus đi học, buổi tối Tuấn Kiệt đến đón cô ấy nhưng không thấy người, hiện giờ tiểu thư vẫn chưa về tới nhà!”
“Điện thoại di động đâu? Gọi điện thoại di động cho nó chưa?”
Thời điểm hắn chuyển ra khỏi nhà, bởi vì vẫn không thực sự yên tâm, cho nên bảo Vương tẩu mua cho cô một cái điện thoại di động! Chỉ là điện thoại di động của cô cho tới bây giờ hắn chưa từng gọi qua.
“Thiếu gia, tiểu thư căn bản không chịu dùng di động, cậu mới vừa đi, tôi liền mua di động cho cô ấy, nhưng cô ấy không chịu dùng!”
“Cho nên ý của chị là, bây giờ căn bản là không liên lạc được với nó?”
“. . . . . . Vâng!”
Thượng Đế a! Thanh âm thật lạnh như băng!
Bình thường thiếu gia rất ít tức giận, nếu như tức giận cũng là bởi vì chuyện của Bối Bối! Giống như người có thể làm cho thiếu gia tức giận cũng chỉ có Bối Bối mà thôi!
“Đã cho người đi tìm nó chưa?”
“Tuấn kiệt đã lái xe ra ngoài tìm rồi!”