“Những người khác đâu?”
Mười đầu ngón tay nắm điện thoại cũng bắt đầu trở nên có chút trắng bệch, mà một tay vốn cầm bút đã sớm nắm thành quả đấm Hung hăng đập vào trên bàn làm việc!
Đáng chết, nha đầu này rốt cuộc có thể để cho hắn bớt lo một chút hay không? Ai ~~ không có biện pháp a, giống như thật sự không có biện pháp khống chế cảm xúc của mình bị cô tùy tiện làm ảnh hưởng!
“Những người có thể phái đi, phái toàn bộ ra ngoài tìm cho tôi!”
“Được lắm! Bất cứ lúc nào cũng giữ liên lạc, tôi sẽ trở về ngay lập tức, tôi muốn nhìn xem Hàn Bối Bối có thể vô pháp vô thiên tới mức nào!”
5h tan học, bình thường 5.30 sẽ về đến nhà, hiện tại đã 7h lại vẫn không thấy bóng dáng, thậm chí một chút tin tức cũng không có! Chỉ cần nghĩ tới những thứ này, hắn đã cảm thấy máu nóng lên tận não! (Phong: cẩn thận anh ơi, đứt dây thần kinh giờ =]])
“. . . . . . Thiếu gia. . . . . . Tút tút tút!”
Vương tẩu còn chưa nói hết, Phong Thiên Dục đã cực kỳ khó chịu cúp điện thoại! Điện thoại treo máy, lòng Vương tẩu cũng không nhịn được treo lên!
Xong đời ~~ thiếu gia trở lại, tiểu thư hôm nay hẳn là xong đời!
————————
“Mặc dù tôi đưa em đi chơi, nhưng Bối Bối, em vẫn còn nhỏ, cho nên tối nay tôn trọng ý kiến của em, thế nào? Muốn đi đâu?”
“. . . . . . Cái gì?”
“Không phải nói muốn ra ngoài chơi sao? Muốn đi đâu? Quán Bar? Sàn nhảy? KTV? Hội giao dịch? Câu lạc bộ đêm?”
Những nơi này cũng coi như là thế giới của người lớn, tiểu nha đầu chắc cũng chưa từng đến.
Mà kỳ thực bây giờ hắn đã thấy hối hận, không biết rốt cuộc có nên đưa cô đi hay không! Một đứa trẻ mới 15 tuổi ~~ nếu thật sự đưa cô đến những chỗ này. . . . như vậy không phải là tạo nghiệp chướng hay sao?
“Thôi đi! Quán bar cũng không có gì lạ, tôi cũng đến rồi. KTV? Ca hát? Không có hứng thú, cho trẻ con chơi sao? Sàn nhảy. . . . . . Ừ, chưa từng đi, có thể xem xét! Còn hội giao dịch là gì? Lần đầu tiên tôi nghe thấy nha! Câu lạc bộ đêm, không có hứng thú, nơi có nhiều tiểu thư, tôi thấy đây là nơi anh có vẻ muốn đến nhất phải không?