“. . . . . . Làm sao tôi lại cảm thấy anh nói dối tôi? Dạ Huyền Phỉ, cái tên khốn kiếp này, chớ ý đồ dạy hư tôi!”
Phụt! Dạ Huyền Phỉ lần nữa quái dị nhìn cô một cái, không thể không nói, rốt cuộc là người nào dạy hư người nào? Là ai mới vừa giả bộ thành thục như vậy?
“Tôi cho em biết, tiểu tử, không cần khua môi múa mép theo tôi, câm miệng cho tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ muốn dạy hư em, hơn nữa chớ đem chuyện kia suy nghĩ đơn giản như vậy, nói cho em biết, hội giao dịch chính là nơi có thể giao dịch tất cả những suy nghĩ tà ác đang lơ lửng trong đầu em bây giờ! Hơn nữa nam nữ đi vào hội giao dịch hội đều phải thay trang phục chuyên dụng bên trong!”
Nghĩ đến sau một lần tham gia hội giao dịch, Dạ Huyền Phỉ thật sự không biết nên khóc hay nên cười, không biết ai nghĩ ra cách chơi thiếu đạo đức này, ha ha!
“Có ý tứ gì? Xem vẻ mặt anh giống như rất thống khổ!”
“È hèm, người tham gia hội giao dịch, đàn ông phải mặc . . . . . . quần tam giác dạo chơi bên trong, phụ nữ chỉ có thể mặc bikini! Như thế nào? Biến thái không?”
“. . . . . . Ách. . . . . . Có chút!”
Bikini? CUP. . . . . . A a a, mặc bikini, vóc người không đẹp sẽ rất ghê tởm, còn nhớ rõ thời điểm 11 tuổi, Vương tẩu đưa mình đi mua áo lót, cô nhìn mấy bộ nội y trong cửa hàng. . . . . . Thượng Đế a, không biết đã chảy bao nhiêu nước miếng!
Thật cẩn thận len lén nhìn bộ ngực vẫn còn đang phát triển của mình ~~ ừ, không thể không vui mừng, khá tốt, xem như không thua kém ai, cũng không đến nỗi giống cái sân bay. Còn có cả “rãnh”, như vậy mặc bikini hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn!
“Như thế nào? Sợ rồi sao? Sợ thì đi thôi, hiện tại tôi liền quay đầu xe, đưa em về nhà, em gái nhỏ mới 15 tuổi nha, xác thực không thể thích hợp đến những chỗ đó, cho nên ngoan một chút, đi thôi! Trở về được không?”
Lúc này, Dạ Huyền Phỉ kỳ thực có chút bội phục cha mẹ của cô rồi. . . . . . Thật mạnh mẽ! Có thể dạy dỗ ra một đứa con gái bưu hãn như vậy!
“Không cần, không cần! Phải đến hội giao dịch! Phải đến chỗ đó!”