Nụ cười giảo hoạt trên mặt cô càng ngày càng lan rộng ra, hơn nữa Dạ Huyền Phỉ còn chưa thoát khỏi những câu tán thưởng của cô, thời điểm thấy nha đầu kia đột nhiên bấm phím gửi đi, cả người hắn há hốc mồm.
Vừa rồi. . . . . . nha đầu này vừa mới làm trò gì thế?
“Hàn Bối Bối!”
“Hả?”
“Em vừa mới làm gì?”
“Nha! Không có gì, chỉ là gửi mấy tấm ảnh này cho một người, được rồi, mặc dù tối nay không chơi đến cùng, nhưng tôi cảm thấy rất vui vẻ, mục đích của tôi hôm nay đã đạt được, Dạ Huyền Phỉ, cám ơn anh, anh đúng là người tốt. Chúng ta đi thôi, có thể trở về nhà rồi.”
Nhìn điện thoại trong tay, sau khi tin nhắn gửi đi thành công, nụ cười giảo hoạt trên mặt được thay thế bởi một nụ cười hồn nhiên! Dạ Huyền Phỉ nhìn thấy mà sửng sốt
“. . . . . . Hàn Bối Bối! Mặc dù tôi rất cảm ơn em vì đã chịu đi về, nhưng tôi có thể hỏi em một câu được không, em vừa mới gửi những tấm ảnh biến thái đó cho người nào vậy?”
“Hừ! Anh không cần biết!”
Kỳ thật cô cũng không thích những nơi như thế này một chút nào, thậm chí có thể nói là chán ghét, nhưng không sao, chỉ cần có thể nghe qua nơi này, bức hắn trở về, như vậy cũng đáng giá!
Cho dù có phá hư hình tượng của mình, cho dù làm cho hắn cảm thấy mình không ngoan ngoãn, cô vẫn cảm thấy rất có giá trị!
Bởi vì đã đạt được mục đích của mình, cho nên cô nhanh chóng ra khỏi hội giao dịch, hơn nữa còn thay y phục rất nhanh, lúc này tốc độ rời đi của cô còn nhanh hơn so với Dạ Huyền Phỉ.
Dạ Huyền Phỉ cũng phải thừa nhận, mình cần phải lau mắt mà nhìn đứa trẻ 15 tuổi này.
Mạnh mẽ! Quá mạnh mẽ!
“Này, Dạ Huyền Phỉ, tiếp tục làm người tốt chứ? Như thế nào?”
“Cái gì?”
“Kỳ thực hôm nay anh cũng thấy đó, trên người tôi cơ hồ không có đồng nào, hiện tại thuê xe trở về thực không dễ dàng gì, vì thế anh đưa tôi một đoạn đi.”
Tội nghiệp nhìn Dạ Huyền Phỉ, ánh mắt kia, ừm, không thể không thừa nhận khiến cho người trìu mến a! Dạ Huyền Phỉ nhìn Hàn Bối Bối như vậy, thật sự không liên hệ cô với người vừa mới ở trong hội giao dịch.