“Nhanh chút!”
Nhìn hắn chậm chạp không chịu nhận điện thoại, sắc mặt Hàn Bối Bối nhịn không được lạnh xuống! Hơn nữa rất không khách khí trừng mắt nhìn Dạ Huyền Phỉ, quả thật làm cho Dạ Huyền Phỉ khúm núm trước ánh mắt ấy!
“Alô! Xin chào! Xin hỏi anh tìm ai?”
Được rồi, hắn thừa nhận, hắn không có can đảm nên nhận điện thoại, cho nên muốn giả ngu một chút. Biết rất rõ là đối phương muốn tìm tiểu nha đầu này, nhưng hắn không muốn trực tiếp tự mình thừa nhận!
“Nó đâu?”
“. . . . . .Ai?”
Thanh âm thật thấp làm người ta cảm thấy. . . . . . Cảm thấy toàn thân muốn đóng băng. Dạ Huyền Phỉ quả thực cảm thấy rợn cả người.
“Đừng giả bộ với tôi. Nó đâu!”
Phong Thiên Dục gầm thét ở đầu dây bên kia! Đàn ông! Quả nhiên là giọng đàn ông nhận điện thoại. Mặc dù trước khi gọi cuộc điện thoại này, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, biết rõ đối phương hẳn là một người đàn ông, nhưng sau khi đích xác nghe được thì lại là một chuyện khác!
“Anh muốn tìm Bối Bối phải không?”
“Nó đâu!!”
“. . . . . . Hàn Bối Bối! Con nhận điện thoại ngay cho ta!”
OMG, áp suất cực kỳ thấp, tuyệt đối có thể làm con người ta chết rét, làm ơn, tình hình không tốt chút nào, chỉ là thanh âm của đối phương cũng đã làm cho hắn cảm thấy áp lực. Hơn nữa hắn cũng không xác định được đối phương là gì của Hàn Bối Bối, cho nên vẫn là không cần nhúng tay vào chuyện của cô thì tốt hơn!
Hàn Bối Bối sảng khoái khẽ cười một tiếng, cầm lấy điện thoại! Dù sao mục đích đã đạt được, bây giờ cô nghe điện thoại cũng không sao!
“Uy?”
“Hàn Bối Bối!”
“. . . . . . Cha? Làm sao vậy? Thanh âm của cha nghe giống như đang rất tức giận?
Tức giận đi, ra sức tức giận đi, để cho hắn tức đến hộc máu đi! Cô không sợ, bởi vì nếu đã dám làm như thế thì cô cũng chuẩn bị tinh thần trở về sẽ bị hắn phạt rồi!