Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Vào mùa đông, đêm nhanh tới hơn. Sau bữa tối, bên ngoài cửa sổ đã là một mảnh trời đen nhánh.

Chung Hàn ngồi trên xe lăn nương ánh đèn đọc báo cáo hành tung của Lương Dương.

Mặc dù hai chân đã có thể hoạt động như ban đầu nhưng trước mặt người khác hắn vẫn quen dùng xe lăn ngụy trang. Chỉ cần chưa nhổ cỏ tận gốc thì không thể để sơ sót bất cứ điểm nào, tuyệt đối không thể buông xuống cảnh giác.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên, Chung Hàn thu hồi văn kiện trong tay, trả lời: “Mời vào.”

Cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra, Yến Giác mặc áo blouse trắng bước vào.

Tầm mắt Chung Hàn lướt qua, đôi mắt ánh lên sự hứng thú đánh giá từ trên xuống dưới, khóe miệng không nhịn được cong lên: “Yến thiếu đây là muốn chơi trò gì mới sao?”

Yến Giác ngẩng đầu đứng thẳng lưng ở trước mặt hắn, nghiêm trang sửa lại: “Xin bệnh nhân này hãy gọi tôi là bác sĩ Yến.”

Dưới áo blouse trắng là áo sơ mi đen được cài tới nút trên cùng, chỉ lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, kín đáo nhưng cũng dụ hoặc. Bộ sơ mi được là phẳng không có một vết nếp nhăn, từng đường cắt ôm sát lấy cơ thể của Yến Giác lộ ra những đường cong mê hoặc, vừa lộ lại như không lộ. Yến Giác bây giờ như cao ngạo hơn, thuần khiết hơn nhưng lại vô cùng gợi cảm, khiến huyết quản người đối diện sục sôi, đánh thức sự tàn bạo bị che giấu, muốn đè y xuống làm nhục, lăng nhục y để khuôn mặt thần thánh kia nhuốm mùi trần tục, để đôi mắt trong sáng kia phải lăn dài những giọt nước mắt đê mê.

Ánh đèn ấm áp hắt lên khuôn mặt Yến Giác khiến làn da y càng trắng hơn, ngũ quan thanh tú mang theo sự diễm lệ, đôi môi đầy đặn hơi khép mở để người nọ có thể dễ dàng nhìn thấy đầu lưỡi đỏ bừng đang uốn éo bên trong.

Đôi mắt của Chung Hàn xẹt qua một vệt tăm tối, trong miệng ngậm thuốc lá, trên môi nở nụ cười cực độ nguy hiểm.

“Bác sĩ Yến sao?”

Ánh mắt nóng bỏng bắn tới khiến trong lòng Yến Giác nóng lên, đầu ngón tay nắm chặt chai thuốc, làm bộ làm tịch nói: “Cởi quần áo rồi ngồi trên giường để thay thuốc.”

Khi nhìn thấy áo blouse trắng y đã muốn role play bác sĩ bệnh nhân, trong đầu y mới nghĩ tới cảnh mình sẽ bị Chung Hàn đè xuống chịch thế nào đã khiến y n*ng tới run người.


*Role play: Nhập vai

Chung Hàn thấy ánh mắt y sáng lòe, thấp giọng cười cười, chủ động đứng lên, vừa cởi áo vừa đi tới cạnh giường.

Thân thể màu đồng rắn chắc, cơ bụng chắc nịch múi nào ra múi đó, từng đường cong cơ bắp đều tỏa ra hormone gợi cảm khiến hai đầu gối người ta tự động chạm đất. Yến Giác hận không thể dán mắt lên cơ thể đó, nuốt nước bọt đói khát xuống, chỉ áo mặc trong nhà, ra vẻ trấn tĩnh nói: “Phải cởi ra hết, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc chữa bệnh.”

“Đã hiểu, bác sĩ Yến.” Nói xong Chung Hàn sảng khoái cởi áo ba lỗ ra bán khỏa thân.

Thật ra ban ngày Mục Thịnh Thần đã xử lý tốt miệng vết thương, căn bản không cần phải thay thuốc lần nữa. Chỉ là Yến Giác đang chơi high quá nên triển luôn. Y cố gắng kiềm nén tà tâm của bản thân xuống, tay cởi ra từng lớp băng vải, cố ý dùng lòng bàn tay cảm thụ cơ bắp tràn ngập sức mạng của hắn.

“Bác sĩ Yến.”

Khi đôi tay thon dài kia càng ngày càng không thành thật, Chung Hàn mới nắm lấy tay y, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Không phải là muốn thay thuốc thôi sao?”

Yến Giác trợn mắt nói dối: “Trước khi thay thuốc thì cần phải kiểm tra. Thành thật ngồi yên đi, tôi là bác sĩ hay anh là bác sĩ?”

Chung Hàn cười nhẹ, thả tay y ra: “Ngài là bác sĩ. Mời bác sĩ tùy ý.”

Được cho phép Yến Giác càng tùy ý, giống như đứa trẻ mới được tặng món đồ chơi mới thích thú sờ tới sờ lui cơ ngực rồi xuống cơ bụng, ngón tay còn nghịch ngợm chọt lên điểm nhô lên trước ngực của Chung Hàn khiến bụng hắn hơi co giãn.

Y rất hưởng thụ loại khoái cảm thăm dò này, vẻ mặt đắc ý xoa hạ thể cương cứng bên trong quần của Chung Hàn rồi nhìn túp lều càng lúc càng nhô cao như muốn xé rách đũng quần.

Dựa theo kịch bản của Yến Giác thì giờ này bệnh nhân bị khiêu khích dục hỏa đốt người sẽ hóa thành sói đói đem bác sĩ là y ném lên giường, hung hăng xé nát mặt nạ cấm dục rồi tiện thể xé luôn quần áo, thở gấp gáp, gặm cắn từng ngóc ngách trên cơ thể y, đem cơ thể y vừa ướt át vừa mềm nhũn chứ.

Nhưng hiện thực là Chung Hàn tỏ vẻ không hiểu phong tình, nghiêm túc ngồi ở trên giường, không chút xao động.


“…….” Bác sĩ Yến tận tâm với chức trách ‘công việc’ làm mặt quỷ ra dấu với Chung Hàn.

Chung Hàn nghiêng đầu mỉm cười, làm bộ anh đây trong sáng chưa hiểu sự đời.

Yến Giác hận, giương nanh múa vuốt, khoa tay múa chân để diễn tả giống như đang diễn kịch câm vậy.

Bộ dạng của y có tính chất giải trí cao nhưng Chung Hàn không đành lòng để y tiếp tục phá hủy hình tượng nên cười lưu manh chỉ chỉ miệng mình.

Biết bản thân lại bị troll nên Yến Giác tức giận đè hắn lên trên giường, hung ác hóa thành chó nhỏ chà đạp môi của Chung Hàn. Hắn lại dịu dàng đi theo tiết tấu của Yến Giác đưa lưỡi khuấy đảo, trao đổi dịch ngọt.

Dây dưa với nhau, thanh âm rên rỉ hừ hừ tràn ra ngoài, nước bọt chảy xuống từ khóe môi mang theo hương vị câu dẫn càng khiến người khác muốn xâm phạm y hơn.

Chung Hàn vuốt ve lưng Yến Giác, đầu lưỡi lưu luyến rời khỏi môi y. Hắn liếm khóe miệng Yến Giác, kiêu ngạo nhếch miệng: “Nạp điện xong.”

Vừa dứt lời, đột nhiên hắn lật người đè Yến Giác ở dưới thân, dùng ánh mắt như thú săn nhìn chằm chằm con mồi của mình.

“Bác sĩ Yến muốn chúng ta chơi như thế nào nữa?”

Yến Giác hưng phấn tim đập như nổi trống, trọng lượng nặng trĩu khóa chặt người y, ngón tay y khiêu khích mơn trớn lông mi, mũi, môi rồi luồn vào mái tóc mềm mượt của hắn rồi như kẻ đói khát gấp gáp không thể chờ đợi được nữa ra mệnh lệnh: “Xé quần áo! Xé hết tất cả xuống!”

Chung Hàn cũng đang có ý định này. Hắn nhìn bộ đồ đã nhăn nhúm lại, ánh mắt tối sầm rồi dùng lực xé rách áo để lộ đầu v* hồng hồng, sau đó hắn giống như hóa dã thú động dục hung hăng cắn đầu ti, dùng đầu lưỡi liếm láp, mút mát.

“A!”

Yến Giác ưỡn ngực, phát ra tiếng rên rỉ yết ớt. Y bám lấy Chung Hàn đôi mắt ầng ậng chảy nước, đôi môi hé mở để tiếng rên tao lãng thoát ra, lông mi dính nước run rẩy, hơi nước phủ kín đôi mắt mê ly.


“Không….. Không được chạm vào tôi… Tôi là bác sĩ của anh…. Tránh ra, anh tránh ra….”

Đến lúc này Yến Giác vẫn chưa từ bỏ vở kịch ban đầu, nước bọt uốn lượn từ cằm chảy xuống cần cổ trắng nõn.

Chung Hàn là người cha tốt của năm nên cố nén bất đắc dĩ diễn cùng y. Lại tiếp tục giương mắt lên, trên mặt treo lên nụ cười tàn nhẫn, kéo tóc Yến Giác cưỡng bách y ngẩng đầu lên, lưu manh nói: “Bác sĩ Yến, đừng khẩu thị tâm phi nữa. Vừa nãy không phải sờ dương v*t của tôi rất vui sao? Hiện giờ lại rụt rè cho ai xem, núm vú cũng cứng lên cả rồi mà còn nói không được?”

Nói thật thì khi đối mặt với biểu tình âm trầm xa lạ của Chung Hàn, Yến Giác đã sợ hãi mấy giây nhưng sau sợ hãi lại là nhục nhã cùng hưng phấn, từ trước tới giờ y chưa từng biết người đàn ông này có thể nói lời thô tục như vậy.

“Buông tôi ra… Nếu anh còn như vậy nữa tôi sẽ báo cảnh sát!”

Đáp lại y chính là càng làm càn càng dâm loạn hơn. Chung Hàn áp người xuống, đem trọng lượng cơ thể đè lên người Yến Giác, vươn lưỡi liếm từ cằm xuống, cùng với tiếng nước lép nhép hắn liếm hết người y không buông tha chỗ nào. Chỉ chốc lát sau, cơ thể trắng nõn của Yến Giác đã dính đầy nước bọt.

“Báo cảnh sát?” Chung Hàn khinh thường nói: “Cưng muốn nói gì cho cảnh sát? Nói rằng cưng mặc blouse trắng dụ hoặc tôi hay là nói cưng bị tôi thao lỗ hậu giống như kỹ nữ? Em nói thử xem, bác sĩ Yến?”

Ảnh đế Chung Hàn bật mode, hắn nắm lấy vạt áo Yến Giác xé rách. Chiếc áo sơ mi đắt tiền tức thì rách tả tơi, cúc áo bắn ra tán loạn.

“Không!”

Yến Giác phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, con ngươi mang theo nước mắt tuyệt vọng nhìn hắn, thân thể cố gắng giãy giụa bò ra ngoài.

Y cong người, chổng mông, mới bò được hai bước đã bị Chung Hàn mạnh mẽ kéo lại, quần âu phục cùng quần lót tối màu cũng bị kéo xuống treo trên cẳng chân.

“Kỹ nữ, còn muốn chạy?”

Chung Hàn ngồi dậy phun ngụm nước bọt, vài sợi tóc rũ xuống trán che đi đôi lông mày thâm thúy, mồ hôi chảy xuống trước ngực theo đường cong cơ bắp từ từ đi xuống dưới bụng. Khóe miệng hắn cười nhàn nhạt, vừa biến thái vừa thú tính.

“Anh đừng tới đây!”

Yến Giác quay đầu hô, lông mi chớp chớp ánh lệ quang, cặp mông đầy đặn bị lộ ra khỏi vạt áo, thân thể run lên từng hồi khiến huyệt động kia ẩn hiện sau kẽ mông.


Chung Hàn liếm môi, đôi tay dùng sức bắt lấy mông Yến Giác, tay kia túm người kéo xuống.

Yến Giác sợ hãi kêu một tiếng, vòng eo mềm dẻo xụp xuống, mông vểnh cao nhắm vào hạ bộ của hắn, thân thể tạo thành độ cong tuyệt mỹ.

“Anh không được làm bậy!”

Chung Hàn tách hai bên mông Yến Giác, trắng trợn nhìn chằm chằm đóa hoa cúc non mơn mởn, cười thô bỉ: “Ông đây không làm bậy, ông đây chỉ đâm vào cái lỗ này của cưng.”

Yến Giác cảm nhận được ánh mắt tràn ngập dục vọng, y muốn khép chân lại, mông lại bị nâng lên cao đành phải lui mấy bước rồi dùng sức khép chặt cửa hậu lại.

Ngón tay Chung Hàn theo kẽ mông tìm tới huyệt động kia, thỉnh thoảng thổi mạnh lên nếp thịt khiến lỗ huyệt dần dần mở miệng, hắn cho một ngón tay vào thăm dò.

Yến Giác cố chịu đựng rên rỉ, nắm chặt lấy drap giường, cố gắng chống cự: “Anh đi ra…. Ra ngoài…”

Chung Hàn ngả ngớn vỗ mông y, giọng nói mang theo sự tàn nhẫn: “Đi ra ngoài? A, chờ tới lúc tôi chịch chết em xong có khi em sẽ còn luyến tiếc không cho tôi rời kìa.”

Ở bên trong huyệt có chút khô khốc, có lẽ là Yến Giác thật sự khẩn trương, ngón trỏ chọc nửa ngày mới đi vào được một đốt, Chung Hàn đành phải đảo lộng mấy vòng khuếch trương nhục động.

Yến Giác quỳ gối trên giường, sống lưng thẳng tắp tạo thành một đường dốc, áo blouse trắng bị kéo lên vai để hở vòng eo nhỏ nhắn, cặp mông tròn trịa lắc lư, hình tượng băng thanh ngọc khiết hoàn toàn bị phá nát.

Chung Hàn nhẫn sắp bức người rồi, trên cơ thể phủ một tầng mồ hôi mờ sương. Hắn nhìn người đang nửa nằm nửa quỳ trên giường, cố ý đe dọa nói: “Bác sĩ Yến đã chuẩn bị xong chưa? Tôi muốn đi vào.”

Yến Giác lập tức cả kinh thoát ra khỏi vở diễn, cuống quýt nói: “Không được, của anh lớn như vậy, trực tiếp tiến vào sẽ làm chết em đó.”

Chung Hàn cười xấu xa, tay rời khỏi hậu huyệt, đem chất lỏng dính trên người Yến Giác bôi lên mông y: “Yến thiếu không chơi nữa à?”

Yến Giác ngồi dậy, lắc đầu xua tay: “Không chơi nữa, em sắp nghẹn chết rồi. Anh làm tiền hí trước rời hẵng tiến vào được không?”

Chung Hàn nhéo nhéo cằm y, híp mắt: “Thái độ cầu xin không đủ thành khẩn.”

Yến Giác hiểu ý, giống như mèo con cọ cọ cổ Chung Hàn xuống hạ bộ, thanh âm mang theo mị hoặc kêu lên: “Ba ba, cầu xin người….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận