Người Giám Hộ Xin Phê Chuẩn FULL


Edit: Điềm Điềm
***********************
Mặt trời đỏ phá vỡ đường chân trời, xua tan bóng tối của thành phố, ánh sáng tỏa ra chiếu sáng từng tấc đất, phản chiếu vào con ngươi của Đỗ Dần, cậu ta bình tĩnh nhìn trong chốc lát, bưng ly đứng dậy.

“Em đi đâu vậy?” Lý Thừa Ký vội vàng hỏi.

Đỗ Dần nâng ly lên: “Nước lạnh rồi, đổi một ly khác.”
Lý Thừa Ký cùng cậu ta vào bếp: “Hôm nay có kế hoạch gì không? Nếu không, em có muốn đi đến công viên gần đây không? Làm quen với môi trường cũng tốt.”
“Ừm.”
Tuy nói Lý Thừa Ký hiện tại đang ở nước ngoài, nhưng hắn cũng không quên công ty trong nước, may mà hiện tại công nghệ truyền thông phát triển, hơn nữa hắn còn là ông chủ, rất nhiều chuyện không cần tự mình ra mặt, cho nên hắn có đủ thời gian ở cùng Đỗ Dần.

Thoáng cái mấy tháng trôi qua, Đỗ Dần cũng dần dần thích ứng với sự tồn tại của Lý Thừa Ký, ngày thường khi cậu ta học, đọc sách, Lý Thừa Ký cũng sẽ không đến quấy rầy cậu ta.

Ngược lại khi cậu ta có nhu cầu sẽ xuất hiện kịp thời, cậu ta còn chưa mở miệng, Lý Thừa Ký đã biết cậu ta muốn nói cái gì.

Một cuộc sống yên tĩnh và nhẹ nhàng như thể đang dần xua đuổi những điều khó chịu lúc trước.

Lúc rảnh rỗi, Lý Thừa Ký sẽ kéo cậu ta đi chơi ở một số nơi không được đánh dấu trên bản đồ, những nơi đó rất lạ, nhưng thú vị.

Người đàn ông ở độ tuổi ba mươi tìm mọi cách để làm cho cậu ta hạnh phúc, không tiếc hy sinh hình ảnh của mình để chọc cười cậu ta, Đỗ Dần không thể thờ ơ.

“Có muốn biết công ty Thanh Sơn bây giờ thế nào không?” Lý Thừa Ký lại mặt dày chạy vào phòng Đỗ Dần, nhìn Đỗ Dần đang nghiêm túc học tập.

Không đợi Đỗ Dần trả lời, hắn lại tự mình nói: “Tôi biết em muốn biết, vậy tôi nói cho em biết nhé.

Nghe nói bọn họ hợp tác với tập đoàn Kinh Cức thành lập một khu công nghiệp bảo vệ môi trường công nghệ cao gì đó, ngay bên nhà em, chuyên xử lý rác thải điện tử, bởi vì cái này, còn cố ý quay một đoạn phim tuyên truyền, phản ứng trên mạng rất tốt.”
Đỗ Dần sửng sốt một hồi lâu, mới “Ừ” một tiếng.

Lý Thừa Ký cũng không cảm thấy xấu hổ, hoặc là nói, hắn đã quen với cuộc đối thoại như vậy.

“Buổi chiều cùng nhau đi bơi có được không? Thẻ đã làm, không đi thì lãng phí, hơn nữa cho dù làm nghiên cứu khoa học, thân thể cũng rất quan trọng.”
Lần trước sau khi bị thương, nguyên khí Đỗ Dần bị ảnh hưởng lớn, cơ thể quả thật không tốt như trước.

Sau khi vết thương lành cậu ta nên rèn luyện thêm, bơi lội là một lựa chọn không tồi.

“Ừm.”
“Còn nữa, trước kia em bận rộn như vậy không có thời gian, hiện tại rảnh rỗi, bằng không tôi dạy em mấy chiêu nhé?” Lý Thừa Ký cân nhắc lý do: “Tụi em trước kia học võ không phải tôi cảm thấy kém, chỉ là nó lấy cơ thể khỏe mạnh làm chủ, nhưng một khi chân chính cùng người khác đánh nhau, cũng không có lực sát thương lớn như vậy, có muốn tôi dạy em một ít cái hữu dụng hay không?”
Không thể không nói, thân thủ của Lý Thừa Ký quả thật rất tốt.

“Ừm.”
“Được, tôi đi sắp xếp thời gian khóa học!” Hắn nói xong liền xoay người rời khỏi phòng.

Đỗ Dần nhìn chữ trên sách, bỗng nhiên cảm thấy hình như có chút nhìn không vào.

Buổi chiều hai người đi tới hồ bơi, mỗi người thay quần bơi, lộ ra nửa người trên.

Vóc người Lý Thừa Ký không cần phải nói, đường cong cơ bắp cực kỳ xinh đẹp, vai rộng eo hẹp hình tam giác ngược, làn da màu đồng khiến hắn trông càng có mị lực nam tính.

Đỗ Dần so sánh với hắn, tuy rằng gầy hơn một chút, nhưng một tầng cơ bắp mỏng bao trùm trên người cậu ta, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, eo thon chân dài, vừa có ngây ngô vừa thành thục, cực kỳ hút mắt người khác.

Dù sao Lý Thừa Ký cũng ngứa ngáy.

Đỗ Dần biết bơi, nhưng không trải qua học tập có hệ thống, chỉ biết loại bình thường nhất, cũng bơi không vui.

Lý Thừa Ký đi theo cậu ta bơi trong chốc lát, thật sự là có chút nhìn không nổi.

“Đỗ Dần, tư thế của em không đúng lắm.”
Đỗ Dần ngừng lại, thắc mắc nhìn hắn.

“Em học theo tôi.” Nói xong nhanh chóng rời khỏi trước mặt Đỗ Dần, giống như một con cá, tư thế tiêu chuẩn nhấc lên bọt nước xinh đẹp, một ông chủ lớn thô kệch vậy mà thể hiện ra được chút ý đẹp.

Đây đâu phải là dạy? Đây rõ ràng là xòe đuôi trước mặt người trong lòng.

Lý Thừa Ký bơi qua bơi lại, dừng lại trước mặt Đỗ Dần, giống như muốn tán thưởng: “Thế nào? Em có muốn học không?”
“Ừm.”
Năng lực học tập của Đỗ Dần rất mạnh, rất nhanh đã nắm giữ các loại tư thế, hơn nữa còn bơi rất giống.

Lý Thừa Ký vốn định mượn cơ hội đến gần thêm vài lần cũng thất bại, nhưng mà nhìn Đỗ Dần bơi thoải mái, trong lòng hắn cũng rất vui vẻ.

Bơi hai tiếng đồng hồ, hai người lên bờ tắm rửa, thay quần áo.

Vừa ra khỏi cửa phòng thay đồ, một người đàn ông cao lớn đôi mắt màu xanh biếc đi tới trước mặt, ánh mắt thâm thúy như biển cả của gã chăm chú nhìn Đỗ Dần, trong nụ cười mang theo chút ý tứ quyến rũ: “Này, cậu trai phương đông xinh đẹp, kết bạn được không?”
Đỗ Dần còn chưa kịp phản ứng, Lý Thừa Ký vẻ mặt sát khí mở miệng nói: “Em ấy cũng không muốn kết bạn với cậu.”
Người đàn ông căn bản không thèm để ý lời nói của hắn, chỉ nhìn chăm chú vào Đỗ Dần.

Lý Thừa Ký có chút khẩn trương nhìn về phía Đỗ Dần, tuy rằng biết khả năng Đỗ Dần đồng ý không lớn, nhưng hắn vẫn không khỏi thấp thỏm.

Đỗ Dần dáng người anh tuấn, mặt như trăng lạnh, yên tĩnh lại kiên định: “Không cần.”
Người đàn ông hiển nhiên có chút kinh ngạc, dù sao tướng mạo của mình anh tuấn như vậy, chưa một lần theo đuổi thất bại, thanh niên trước mặt không phải tuấn mỹ nhất mà gã từng gặp qua, nhưng là độc đáo nhất, gã rất muốn có được cậu ta.

“Tại sao?” Người đàn ông không cam lòng hỏi một câu.

Đỗ Dần vòng qua trước người gã, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Mùi của anh quá hỗn tạp.”
Chờ người đàn ông phản ứng lại, hai người đã sớm đi xa.

Trên đường trở về, Lý Thừa Ký một mực nhếch miệng cười, tâm tình vô cùng sung sướng, vừa nghĩ đến Đỗ Dần từ chối lời nói của người đàn ông, hắn nhịn không được vui vẻ.

“Em mắng hắn ta quá lạm dụng phải không?” Lý Thừa Ký ghé đến bên tai Đỗ Dần, cười khà khà, lộ ra hai hàm răng trắng sáng.

Đỗ Dần không để ý tới hắn, trực tiếp lên xe buýt đến ga, Lý Thừa Ký theo sát phía sau.

Trên xe buýt không ít người, không còn chỗ ngồi, hai người cũng chỉ có thể vịn vòng tay, đứng ở nơi đó.

“Đỗ Dần, tôi giúp em suy nghĩ một chút, em cũng không thể cả đời độc thân đúng không? Nhưng tìm bạn cùng phòng thì sao, cũng không thể quá tùy tiện, đương nhiên là phải tìm người tốt, bề ngoài tốt, việc nhà tốt, sự nghiệp tốt, quan trọng nhất chính là toàn tâm toàn ý đối tốt với em, tôi cảm thấy hình như tôi đều phù hợp.

Hơn nữa tôi cũng bỏ hút thuốc, trên người đều là hương vị bột giặt, không khó ngửi, hơn nữa, chúng ta đều quen biết nhiều năm như vậy, so với một lần nữa quen thuộc người khác thì đơn giản hơn, em, nếu không thì thu nhận tôi đi?” Lý Thừa Ký không tiếc sức quảng bá bản thân.

Ngay cả Đỗ Dần cũng bị sự tự kỷ của hắn làm kinh hãi, cậu ta nhịn không được nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh không ngừng tản ra hormone, ánh mắt trong vắt gợn sóng nhìn đến nỗi mặt Lý Thừa Ký đều nóng lên.

“Ha ha, tôi chỉ là đùa giỡn một chút, em đừng để ý.”
Đỗ Dần quay đầu lại, nhưng đúng lúc này, xe đột nhiên dừng lại, Đỗ Dần mặc dù nắm lấy vòng tay, nhưng cơ thể vẫn không thể tránh khỏi đụng phải Lý Thừa Ký, Lý Thừa Ký nhanh chóng đưa tay ôm lấy cậu ta, giúp cậu ta cân bằng.

Trái tim đập thình thịch, Lý Thừa Ký không khỏi xoa xoa ngực mình.

Ánh mắt Đỗ Dần dừng ở trái tim hắn: “Đụng đau rồi sao?”
“Không có, không có.” Lý Thừa Ký vội vàng phủ nhận.

“Ừm.” Đỗ Dần thu hồi ánh mắt, sắc mặt bình thản, nhưng trong lòng lại không ngừng kinh ngạc.

Vừa rồi tiếp xúc với thân thể Lý Thừa Ký, hình như cậu ta cũng không có xuất hiện phản cảm theo bản năng.

Hoa Quốc.

Một bộ phim tài liệu về môi trường đang bùng nổ trên các nền tảng xã hội, một cảnh tượng gợi nhớ đến một bộ phim môi trường có giá trị cao vài năm trước đây.

Bộ phim đi sâu vào thị trấn xử lý rác thải điện tử ở miền nam Hoa Quốc, từng trường hợp một bày ra trước mặt khán giả.

Trước đó, ít ai biết rằng hóa ra khi họ đang tận hưởng sự tiện lợi mà các sản phẩm công nghệ điện tử mang lại cho họ, có một nhóm nhỏ người như vậy đã sống bằng cách tháo dỡ và chiết xuất các sản phẩm chất thải điện tử.

Bọn họ dùng phương pháp nguyên thủy nhất tinh luyện kim loại nặng từ bên trong rác thải ra, trải qua thiêu đốt, vật chất độc hại bên trong những vật liệu này sẽ bay ra trong không khí, còn có một ít phế liệu hoàn toàn không thể thu hồi không ai xử lý, sẽ bị vứt bỏ ở bờ sông.

Dần dần, nước sông cũng trở nên bẩn thỉu bốc mùi hôi thối, phía trên trôi nổi một lớp vật chất màu đen dày, hoàn toàn che khuất bộ mặt vốn có của nước sông.

Vị thành niên địa phương cũng vì sống trong môi trường như vậy một thời gian dài, cơ thể thường xuyên xuất hiện tất cả các loại bệnh tật.

Chính quyền địa phương không phải không biết tình huống này, nhưng đây là công việc mà người dân địa phương dựa vào để tồn tại, họ cũng không thể tước đoạt, chỉ có thể để cho nó phát triển.

Sự xuất hiện của phim tài liệu làm cho nhiều người bắt đầu phản ánh, cũng làm cho nhiều doanh nghiệp liên quan đến điện tử suy nghĩ sâu sắc.

Họ đã liên tục sản xuất, sử dụng, vứt bỏ, nhưng ai sẽ xử lý rác thải? Không ai xử lý rác, và chúng sẽ chỉ ngày càng nhiều hơn.

Công nghệ của chúng ta đang thay đổi từng ngày, tốc độ vứt bỏ các sản phẩm điện tử ngày càng nhanh hơn, việc xử lý rác đúng cách không thể theo kịp tốc độ vứt bỏ của người dân.

Khi phải đối mặt với vỏ kim loại chồng chất như núi, chúng ta có phải nên làm gì đó không?
Bộ phim tài liệu không chỉ quay cảnh địa phương, mà còn phỏng vấn tổng giám đốc tập đoàn Thanh Sơn Trác Duyên, cùng với tổng giám đốc tập đoàn Kinh Cức Lục Kinh.

Vài năm trôi qua, cư dân mạng phát hiện, sinh viên đại học Trác Duyên từng còn có vẻ ngây ngô, bây giờ đã mặc âu phục giày da, khí chất phi phàm.

Dung mạo vẫn bắt mắt như trước, lúc tiếp nhận phỏng vấn, có vẻ chững chạc mà khiêm tốn.

Lần này Đỗ Dần không xuất hiện khiến cư dân mạng có chút thất vọng, nhưng cuộc phỏng vấn sau đó với Lục Kinh lại một lần nữa khiến bọn họ dấy lên nhiệt tình.

Là tổng giám đốc tập đoàn Kinh Cức, danh tiếng của Lục Kinh thật ra rất lớn, trên mạng cũng có ảnh chụp của anh, nhưng Lục Kinh rất ít khi xuất hiện, cho nên trên cơ bản rất ít người từng gặp qua Lục Kinh người thật.

Lần này vừa nhìn, nhất thời kêu gào, trái tim thiếu nữ dâng tràn.

Trác Duyên quá tuấn mỹ, giá trị nhan sắc đủ để li3m ảnh chụp màn hình, nhưng trong suy nghĩ của rất nhiều cô gái, các cô chỉ là thưởng thức sắc đẹp của Trác Duyên, mà không nảy sinh ý định sinh khỉ con cho cậu, nhưng Lục Kinh thì khác.

Lục Kinh anh tuấn không cần nói, chỉ riêng khí thế của anh cùng mị lực thành thục của người đàn ông, cũng đủ để mê hoặc một mảng lớn các cô gái nhỏ, huống chi, anh còn là người nắm quyền của tập đoàn khoa học kỹ thuật điện tử lớn nhất cả nước.

Trùng hợp với cảnh tượng mấy năm trước, giá trị nhan sắc cao một lần nữa dẫn dắt bộ phim tài liệu bảo vệ môi trường hot lên.

Đương nhiên, bình luận của cư dân mạng có khen có chê, có người tỏ vẻ rất mong chờ sự hợp tác của hai ông lớn, cũng có người tỏ vẻ chỉ là hai doanh nghiệp đang làm mánh lới quảng cáo.

Ngoại trừ hai loại đánh giá này ra, vậy mà còn xuất hiện loại thứ ba khiến người qua đường ngây ngốc.

[ Xem lại bộ phim mấy năm trước kia một lần, tôi phát hiện Trác tổng chúng ta cùng ai cũng xứng đôi!!! ]
[ Ai nói vậy? Rõ ràng là Lục tổng càng thích hợp hơn! ]
[ Nhưng Đỗ Dần và Trác Duyên là bạn học trung học, bạn học đại học, còn cùng nhau khởi nghiệp, đây hoàn toàn là thiết lập của trúc mã và trúc mã! Dù sao tôi cũng đẩy cp này! ]
[ Tôi không thể không nhắc nhở các vị, tổng bộ tập đoàn Kinh Cức cùng tập đoàn Thanh Sơn sóng vai mà đứng, chỉ bằng hai tòa nhà này, tôi đẩy Lục tổng và Trác tổng! ]
[ Nhưng các người nhìn kìa! Lúc Đỗ Dần và Trác tổng cùng nhau quay phim, phối hợp ăn ý biết bao! Ảnh đính kèm.

]
[ Tất cả mọi người không cần cãi nhau nữa, chân tướng sự thật chỉ có một —— các cậu suy nghĩ nhiều rồi, đều tan đi thôi, đừng chiếm dụng tài nguyên mạng.

]
[ Không! Tôi đã khám phá ra một bí mật lớn! Mọi người nhìn kỹ chiếc nhẫn trên tay Trác tổng và Lục tổng đi!!!! Ảnh đính kèm.

]
Sau một hồi im lặng.

[ Móa nó… ]
[ Emmmmm… ]
[ Hy vọng chỉ là trùng hợp mà thôi, nếu không tôi vĩnh viễn không mua điện thoại Kinh Cức, cũng không ủng hộ tập đoàn Thanh Sơn! Gay chết đi! ]
[ Ở cùng một chỗ! ]
Có nhiều bình luận khác nhau, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì bộ phim tài liệu này quả thực đã đạt được hiệu quả như mong đợi.

Trác Duyên và Lục Kinh căn bản không để ý đến tin tức trên mạng, bọn họ đang bận rộn đưa khu công nghiệp vào sử dụng, hoàn toàn không có thời gian dư thừa.

Họ đã bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng một khu công nghiệp ở thành phố C, đồng thời tuyển dụng rộng rãi các chuyên ngành kỹ thuật như máy móc, điện tử, tự động hóa, hóa chất, quản lý, v.v.

Hai tập đoàn dù sao cũng có tiếng vang, số lượng người đến tham gia tuyển dụng không đếm xuể.

Trác Duyên và Lục Kinh đang chuẩn bị công việc tuyển dụng, lại nhận được một thông báo, mà thông báo này đối với bọn họ mà nói, là một kinh hỉ ngoài ý muốn.

Chính phủ có ý định biến khu công nghiệp công nghệ cao của họ thành một khu công nghiệp do nhà nước kiểm soát.

Đây là điều Trác Duyên chưa từng nghĩ tới.

Lúc trước cậu còn đang cùng Lục Kinh bàn bạc vấn đề phát triển khu công nghiệp, nhưng lực lượng của hai tập đoàn dù sao cũng còn quá nhỏ, bọn họ cần nhiều doanh nghiệp hơn gia nhập, nhưng đầu tư và lợi nhuận không cân xứng ở giai đoạn đầu như vậy, sẽ có doanh nghiệp nào nguyện ý gia nhập đây? Ngay cả rất nhiều cổ đông của tập đoàn Kinh Cức cũng không vui, chỉ là Lục Kinh bị mạnh mẽ d3 xuống mà thôi.

Bây giờ tốt rồi, chính phủ rót vốn, toàn bộ khu công nghiệp sẽ phát triển!
Tuy nói cứ như vậy, không gian của bọn họ liền nhỏ đi rất nhiều, nhưng có chính phủ hậu thuẫn mạnh mẽ như vậy, bọn họ mặc kệ làm cái gì cũng sẽ trở nên thuận lợi, nào còn cần bọn họ vất vả chạy tới chạy lui như lúc trước?
Tin tức vừa ra, những người hay sinh sự của tập đoàn Kinh Cức không dám nói gì nữa, những doanh nghiệp vốn còn đang chờ đợi và theo dõi nhất thời đấm ngực giậm chân, hối hận không ngừng.

Dù là ai cũng có thể nhìn ra, khu công nghiệp này chỉ sợ là muốn bay lên trời rồi!
Mà tập đoàn Thanh Sơn cùng tập đoàn Kinh Cức có chính phủ đứng bên cạnh, sau này phát triển sẽ càng ngày càng tốt.

Ngay sau khi tin tức này xuất hiện, nhiều người đến tìm việc hơn.

Lúc quản lý nhân sự ôm một xấp sơ yếu lý lịch tới, Trác Duyên đang cùng Lục Kinh thương lượng kế hoạch bước tiếp theo.

“Trác tổng, Lục tổng, đây là còn lại sau khi trải qua sàng lọc, các ngài có muốn xem một chút không?”
“Trước tiên cho Lục tổng xem một chút đi.” Trác Duyên ý bảo quản lý nhân sự giao cho Lục Kinh trước.

Lục Kinh lại lắc đầu: “Em quyết định là được rồi.”
Hiện tại nhà nước nắm giữ cổ phần, Thanh Sơn và Kinh Cức mỗi người chỉ chiếm gần một phần tư cổ phần.

Được chính phủ bổ nhiệm, Trác Duyên hiện là tổng phụ trách khu công nghiệp bảo vệ môi trường, cho nên tất cả mọi việc đều do Trác Duyên quyết định.

Trác Duyên đành phải nhận lấy, nói với quản lý nhân sự: “Cậu về làm việc trước đi, tôi xem xong liền thông báo cho cậu.”
Sau khi quản lý nhân sự rời đi, Trác Duyên cầm một xấp sơ yếu lý lịch ngồi xuống bên cạnh Lục Kinh, đặt ở giữa: “Có quá nhiều người, nhìn mỏi mắt lắm, cùng nhau xem đi.”
Lục Kinh cũng không từ chối, lật xem từng cái một.

“Hửm?” Trác Duyên cầm lấy một tờ sơ yếu lý lịch, đưa tới trước mặt Lục Kinh: “Nhớ rõ người này không?”
“Giám đốc kỹ thuật trước kia của Thanh Sơn là Quý Tung.” Lục Kinh nhận ra.

Trác Duyên suy tư vài giây, gọi nội tuyến cho quản lý nhân sự.

Một lát sau, quản lý nhân sự lại đây, Trác Duyên đưa sơ yếu lý lịch của Quý Tung cho anh ta: “Cái này làm sao được để vào đây?”
Giám đốc nhân sự nhận lấy nhìn: “Trác tổng, trình độ kỹ thuật của người này hình như rất cao, có vấn đề gì không ạ?”
Lúc này Trác Duyên mới nhớ tới, lúc Quý Tung rời khỏi công ty không phải là người này làm quản lý nhân sự, trải qua mấy năm, quản lý nhân sự quả thật đã thay đổi rồi.

“Người này không cần, có phải cậu chưa từng tìm hiểu trước không, kỹ thuật đầu tiên của Thanh Sơn chính là do anh ta dẫn dắt đoàn đội phát minh ra.”
Trác Duyên thật ra không có ác cảm lớn với Quý Tung như vậy, chỉ là Quý Tung dù sao cũng rời đi khi công ty Thanh Sơn cần y nhất, năm đó cậu và Đỗ Dần liều mạng giương cao ra mấy kỹ thuật, lúc này mới bảo vệ được Thanh Sơn.

Cho nên, cậu sẽ không để Quý Tung tiến vào Thanh Sơn nữa.

Quản lý nhân sự trong đầu chết lặng, anh ta quả thật không chú ý tới chuyện này, Trác Duyên vừa nói như vậy, anh ta liền ý thức được nguyên nhân.

“Nhưng cái này cũng không phải trong phạm vi chức vụ của cậu, cậu trở về đi.” Trác Duyên đặt sơ yếu lý lịch của Quý Tung sang một bên, quản lý nhân sự nơm nớp lo sợ đi ra ngoài, việc đầu tiên trở về chính là phổ cập kiến thức cho mình.

Chuyện này Trác Duyên cũng không để ở trong lòng, nhưng vài ngày sau, cậu nhìn thấy Quý Tung ở cửa Thanh Sơn cản đường cậu.

***********************
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui