Người Giám Hộ Xin Phê Chuẩn FULL


Edit: Điềm Điềm
***********************
Rốt cuộc là đã từng làm việc cùng nhau, còn lưu lại vài phần tình cảm.

Quý Tung trước mắt, khuôn mặt tiều tụy, quần áo tuy chỉnh tề, nhưng rõ ràng đã cũ kỹ, trên cằm còn có râu xanh, rõ ràng mới ba mươi tuổi, lại giống như một người đàn ông bốn mươi tuổi.

Trác Duyên giọng điệu bình thản, sắc mặt tĩnh lặng: “Có việc gì?”
Quý Tung cắn răng một cái: “Trác Duyên, có thể cho tôi tiến vào Thanh Sơn được không? Dù chỉ là một nhân viên nhỏ cũng được.”
Đôi mắt màu nâu của Trác Duyên phản chiếu gương mặt xấu hổ vặn vẹo của Quý Tung.

“Không phải anh đã tìm được công việc tốt hơn rồi sao?” Cậu chỉ là đứng ở chỗ này chờ Lục Kinh mà thôi, không nghĩ tới đã bị Quý Tung bắt được.

Nói thật, cậu cảm thấy Quý Tung rời đi là lựa chọn bình thường của con người, nhưng mà, nơi này của cậu cũng không phải là nơi trú ẩn.

Quý Tung bị lời nói của cậu làm nghẹn lại, khó xử cúi đầu xuống, nếu không thật sự không có đường đi, y cũng không muốn đến chặn Trác Duyên.

Sau khi y anh rời khỏi Thanh Sơn, y đến một công ty bảo vệ môi trường khác, đãi ngộ của công ty đối với y quả thật rất tốt, bạn gái y vừa vặn cũng làm thư ký ở công ty đó, y vừa đi làm vừa yêu đương.

Một đoạn thời gian trước, y thật sự cảm thấy mình rời khỏi Thanh Sơn là chính xác, tuy rằng trong lòng rất áy náy với Trác Duyên và Đỗ Dần, nhưng y không hối hận.

Nhưng cảnh đẹp không dài, dần dần, ánh mắt đồng nghiệp trong công ty nhìn y càng ngày càng kỳ lạ, có một lần đi vệ sinh còn nghe thấy hai đồng nghiệp nam ở sau lưng chê cười y, về phần chê cười cái gì, y cũng không nghe rõ.

Điều này không phải chuyện xấu, sau khi tất cả, y không phải là nhân dân tệ, không có cách nào để làm cho tất cả mọi người thích mình.

Nhưng càng làm y kinh hãi là ở phía sau.

Thành thật mà nói, y ở trong ngành coi như là có chút danh tiếng, dù sao mấy phát minh của công ty Thanh Sơn đều xuất phát từ tay y, công ty Thanh Sơn giúp y, y cũng giúp công ty Thanh Sơn, tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, đương nhiên, y cũng từng cho rằng như vậy.

Nhưng sau khi rời khỏi Thanh Sơn, đến công ty mới, y dần dần phát hiện, hình như mình không có cảm hứng nữa.

Y có kỹ thuật, nhưng không có phương hướng, mà người nắm quyền của công ty kia căn bản không hiểu phương diện bảo vệ môi trường, hoàn toàn là người ngoài cuộc, chỉ nói là làm dự án, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng bọn họ đi sâu thảo luận dự án là cái gì.

Khi đối mặt với phòng thí nghiệm lớn như vậy lại không thể xuống tay, y mới giật mình nhận ra, thì ra vinh quang trước đó y đạt được ngoại trừ kỹ thuật thanh trừ formaldehyde, còn lại đều không thể tách rời khỏi Trác Duyên và Đỗ Dần.

Lúc này y mới phát hiện, cho tới nay, đều là hai người Trác Duyên và Đỗ Dần dẫn dắt mình đi, y nhiều nhất chỉ là thợ xây dựng, mà hai người bọn họ mới là nhà thiết kế và kỹ sư của dự án.

Nếu không phải kỹ thuật của bọn họ còn ngây ngô, Thanh Sơn căn bản là không cần dùng mình.

Quả nhiên, sau khi y rời đi, Thanh Sơn cũng không nhanh chóng khô héo như mọi người nghĩ, ngược lại dưới sự nỗ lực của Trác Duyên và Đỗ Dần, càng đi càng xa.

Ngược lại, chính mình, ngay cả hướng của dự án cũng không nắm bắt được.

Y hết thời, Thanh Sơn lại không ngừng đưa ra công nghệ mới.

Không có công ty nào nguyện ý nuôi người nhàn rỗi, y vẫn không làm được dự án, không có ông chủ nào trong lòng thoải mái, cho nên thái độ của ông chủ đối với y càng ngày càng kém, y không còn lời nào để nói, bởi vì cầm tiền lại không làm được việc, y quả thật thẹn với công ty.

Thế nhưng, lúc y thất vọng nhất, y phát hiện không có thất vọng nhất, chỉ có càng tuyệt vọng hơn.

Bạn gái chia tay với y, lý do là, cô ta có quan hệ tốt với sếp của mình, về phần tốt hơn khi nào, nó không còn quan trọng nữa.

Điều quan trọng là y không có gì cả.

Y lấy lại tinh thần đi tìm việc làm, nhưng công ty bảo vệ môi trường bình thường căn bản không muốn y, y cảm thấy rất kỳ lạ, về sau mới biết thì ra là người phụ nữ kia thổi gió bên gối cho chồng của cô ta, người chồng kia là một công tử nhà giàu, công ty nắm trong tay chỉ là một công ty nhỏ dưới trướng bọn họ thôi.

Chỉ cần hắn buông lời, công ty bảo vệ môi trường bình thường thật sự không dám giữ y lại.

Mà những doanh nghiệp hơi có chút danh tiếng thận trọng, cũng không muốn một nhân viên kỹ thuật từng phản bội chủ nhà.

Quý Tung thật sự tuyệt vọng, y cùng đường rồi, y không thể không tới tìm Trác Duyên.

“Trác Duyên, không, Trác tổng.” Quý Tung khẩn thiết nói: “Tôi thật sự không có chỗ đi, tôi thật sự cùng đường…”
Trác Duyên không biết y đã xảy ra chuyện gì, cũng không có hứng thú biết.

“Quý Tung.” Cậu ngắt lời Quý Tung: “Tôi nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đang dọn đồ ở siêu thị., khi đó anh tràn ngập lý tưởng.

Bây giờ chân tay của anh vẫn còn tốt sao anh có thể đi vào ngõ cụt được? Hay là nói, anh đã quen với việc được người ta nâng niu, một khi rơi xuống đất, không cách nào thích ứng với cuộc sống bình thường nhất?”
Lục Kinh lái xe dừng lại bên cạnh Trác Duyên, Trác Duyên cuối cùng nhìn thoáng qua Quý Tung đang sững sờ, vẫn là nhắc nhở y một tiếng: “Có xem phim tài liệu không? Chúng tôi dự định xây dựng một nhà máy xử lý chất thải điện tử hiện đại ở thị trấn bị ô nhiễm đó, cung cấp cho họ cơ hội việc làm, nhưng thiếu một hướng dẫn kỹ thuật, anh có thể xem xét.”
Nơi đó nghèo nàn lạc hậu, ô nhiễm nghiêm trọng, thật đúng là không ai nguyện ý đi.

Quý Tung lại giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, hai mắt nhất thời phát ra ánh sáng mong chờ, hung hăng gật đầu với Trác Duyên đã lên xe: “Cám ơn! Cảm ơn cậu!”
Trong xe, Lục Kinh nhìn thoáng qua Trác Duyên: “Em vẫn mềm lòng.”
Trác Duyên mới không thừa nhận: “Đó cũng không phải là chỗ tốt gì, vừa lúc phái anh ta qua chịu chút khổ.”
Lục Kinh cười không nói lời nào.

Thật vậy, nơi đó bây giờ là một vùng nông thôn nghèo, nhưng khi nhà máy được xây dựng thì sao? Ai cũng hiểu được sự phát triển ở đó sau này tuyệt đối sẽ không quá kém.

Việc xây dựng và phát triển khu công nghiệp không phải là ngày một ngày hai, nhưng với sự hỗ trợ của chính phủ, họ cũng không lo lắng.

Tất cả những gì họ phải làm bây giờ là lập kế hoạch toàn bộ quy trình làm việc một cách khoa học và hợp lý, phân chia nhân sự để đảm bảo rằng các thiết bị điện tử bị vứt bỏ có thể được xử lý và tái chế ở mức độ lớn nhất có thể.

Tốc độ phát triển của xã hội ngày càng nhanh hơn, người dân sẽ chỉ sản xuất rác ngày càng nhiều, các khu công nghiệp cần phải tiếp tục cải thiện và mở rộng, tất nhiên, đây là những chuyện sau này.

Hai người còn chưa về đến nhà, Trác Duyên đã nhận được điện thoại của Hàn Xương.

“Yến Tử, ngày mai là sinh nhật lần thứ 18 của Tiểu Vi, cậu nhất định phải tới đây!”
Trác Duyên nhớ kỹ chuyện này, Đỗ Dần đi nước ngoài, trọng trách chăm sóc Đỗ Vi liền chuyển sang bọn họ, đương nhiên, Hàn Xương ở chuyện đó có sức lực nhiều hơn so với Trác Duyên, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Hàn Xương thích Đỗ Vi.

Trác Duyên đương nhiên vui vẻ thay, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của hai người bọn họ, cậu không tiện nhúng tay vào, đơn giản tùy theo tự nhiên, kết quả xem Tiểu Vi nghĩ như thế nào.

Buổi tối sau khi cùng Lục Kinh hổn ha hổn hển, Trác Duyên mặt ửng hồng, nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy cuộc sống hiện tại giống như là đang nằm mơ.

Không, không thể nói như vậy, hẳn là nói chuyện kiếp trước mới giống như một giấc mơ, hiện tại, cậu sống ở hiện thực, có được tình thân, có được tình bạn, có được tình yêu.

“Ngày mai anh sẽ đi công tác, em tự chăm sóc bản thân đó.” Lục Kinh ôm Trác Duyên ngẩn người vào trong ngực, hôn lên cái trán ướt đẫm của cậu.

“Khi nào trở về?”
“Tối mai chắc là không về được, ngày mốt đi.” Lục Kinh làm sao nỡ chia tay Trác Duyên một đêm? Nhưng vì công việc không thể không làm điều đó.

“Vậy anh trên đường cẩn thận.”
Sáng hôm sau, Trác Duyên đưa Lục Kinh đến sân bay, nhìn anh tiến vào kiểm tra an ninh, Lục Kinh quay đầu lại nở nụ cười với cậu, ý bảo cậu trở về.

Trác Duyên mắt thấy anh biến mất trong biển người mênh mông, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có chút phát hoảng, cậu vậy mà có loại xúc động muốn gọi Lục Kinh trở về.

Trên đường trở về, cậu còn thiếu chút nữa thất thần đụng phải lan can giữa đường, tinh thần hoảng hốt, hơn nữa theo thời gian trôi qua, loại cảm giác bất an này của cậu càng thêm rõ ràng.

Chính xác thì vì cái gì? Trong đầu cậu một mảnh hỗn loạn, cậu nhất định là bỏ sót gì đó, nhất định là vậy! Nhưng cậu căn bản là không nhớ ra.

Lúc Hàn Xương nhìn thấy cậu, quả thực hoảng sợ: “Yến Tử, sắc mặt cậu sao lại khó coi như vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Nhịp tim Trác Duyên đập rất nhanh, chân tay đều có chút lạnh lẽo, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hàn Xương, cậu đành phải nhịn xuống: “Không sao đâu, tối hôm qua ngủ hơi muộn, Tiểu Vi đâu?”
“Em ấy đi vệ sinh rồi.”
“Chỉ có ba chúng ta?”
Hàn Xương dẫn cậu vào phòng: “Còn có bạn cùng phòng của Tiểu Vi, đến đây, giới thiệu một chút.”
Trác Duyên ở thành phố B coi như là người nổi tiếng, ba người bạn cùng phòng của Đỗ Vi nhìn thấy cậu, quả thực kinh sợ và kinh hỉ một hồi lâu, hoàn toàn không nói nên lời.

Các cô biết gia cảnh Đỗ Vi không tệ, nhưng không nghĩ tới cô còn quen biết Trác tổng của tập đoàn Thanh Sơn! Lại liên tưởng một chút, cô và Đỗ Dần rốt cuộc là quan hệ gì?!
“Xin chào các em, tôi là anh trai Trác Duyên của Tiểu Vi, gọi tôi anh Trác là được rồi.” Trác Duyên tươi cười thân thiết lịch sự, tướng mạo tuấn mỹ, sắc mặt các cô trong nháy mắt đỏ lên.

Lúc này Đỗ Vi đi vào phòng riêng, nhìn thấy Trác Duyên rất vui vẻ: “Anh Duyên, anh tới rồi.”
Trác Duyên đưa quà cho Đỗ Vi: “Tiểu Vi, chúc mừng sinh nhật.”
Trên gương mặt lạnh lùng của Đỗ Vi khó có được nụ cười: “Cám ơn anh Duyên.” Cô vậy mà chủ động tiến lên ôm Trác Duyên.

Ba người bạn cùng phòng đều vỗ tay hoan hô, dù sao tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, các cô nhìn rất đẹp mắt!
Hàn Xương trong lòng chua xót: “Tiểu Vi, em ôm Yến Tử vậy mà cũng không ôm anh!”
Đỗ Vi buông Trác Duyên ra, nhìn hắn một cái, Hàn Xương lập tức giật mình.

“Mở ra xem một chút đi.”
Đỗ Vi gật đầu, đặt hộp quà lên bàn, mở ra.

Một sợi dây chuyền tinh xảo sang trọng lẳng lặng nằm trong hộp, dưới ánh đèn rực rỡ chói mắt, ngay cả Đỗ Vi cũng kìm lòng không được lộ ra vẻ kinh diễm.

“Anh Duyên, cái này…” quá quý trọng rồi.

Trác Duyên cười: “Đây là lúc trước anh và anh trai em cùng đi đặt hàng, hiện tại cậu ấy không có ở đây, vậy anh đeo cho em.” Nói xong cầm sợi dây chuyền lên, đeo lên cổ mảnh khảnh của Đỗ Vi, xinh đẹp đến mức khiến người ta chói mắt.

Khóe mắt Đỗ Vi rưng rưng nước mắt.

Hàn Xương ở một bên nói thầm một câu: “Vậy mà không dẫn tớ cùng đi, thật không có nghĩa khí!”
Trác Duyên tiến đến bên tai hắn: “Chúng tớ lấy danh nghĩa anh trai tặng, cậu không giống vậy.”
“Tớ…” Hàn Xương bất ngờ đỏ mặt.

Cảnh sinh nhật lần thứ 18 của Đỗ Vi, Trác Duyên dùng điện thoại chụp lại, cũng gửi cho Lý Thừa Ký ở nước ngoài xa xôi.

Sinh nhật xong, Trác Duyên và Hàn Xương lại dẫn bọn họ đi dạo chơi ở vài nơi, mãi cho đến hơn mười giờ tối mới thôi.

“Đã lâu không có chơi thoải mái như vậy!” Hàn Xương vui vẻ hét lên một tiếng.

Trác Duyên tuy rằng cũng rất vui vẻ, nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn chưa thể tan biến, hơn nữa càng ngày càng lớn.

“Đi thôi, anh với Tràng Tử đưa mấy đứa trở về trường học.”
Một em gái cúi đầu lướt điện thoại di động đột nhiên lướt một tin tức, mở to hai mắt: “Các cậu mau nhìn xem, thành phố D động đất rồi! Cường độ 8,4! Chúa ơi! Thật kinh khủng!”
Đầu óc Trác Duyên “ong” một tiếng, hình như cậu chỉ có thể nhìn thấy miệng cô gái kia đang nhúc nhích, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Cậu nhớ rồi.

Kiếp trước vào hôm nay, thành phố D gặp phải chấn động mạnh, người chết, bị thương vô số, trình độ thảm thiết của nó đủ để cho bất luận người nào phải chua xót rơi lệ.

Mà Lục Kinh, sáng nay vừa bay tới thành phố D, anh nói ngày mai anh mới có thể trở về.

Trác Duyên run tay ấn số Lục Kinh, gọi nhiều lần đều hiển thị tắt máy, điện thoại di động trượt xuống đất.

“Yến Tử! Yến Tử! Có chuyện gì với cậu vậy?” Hàn Xương đỡ Lấy Trác Duyên chân mềm nhũn ngã xuống đất, nhìn bộ dạng hoàn toàn ngốc nghếch của cậu lo lắng hỏi.

Trác Duyên dường như dùng hết tất cả sức lực, tay cậu ở ngực trái của mình không ngừng đấm vào, cậu cảm thấy mình đau đến sắp hít thở không thông rồi.

“Yến Tử, tớ đưa cậu đến bệnh viện!”
Trác Duyên không biết lấy sức lực từ đâu ra, một tay kéo Hàn Xương, hốc mắt đỏ bừng, môi trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Tràng Tử, giúp tớ, giúp tớ đặt vé máy bay, đi thành phố D.”
***********************
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui