Người Giám Hộ Xin Phê Chuẩn FULL


Edit: Điềm Điềm
***********************
Trong khuôn viên trường, Lý Thừa Ký cầm bằng tiến sĩ của Đỗ Dần, cẩn thận giống như cầm bảo bối vậy.

“A Dần, em có ghét bỏ anh không?” Người đàn ông cao lớn buồn rầu, hừ hừ lừ một hồi lâu mới hỏi Đỗ Dần.

Đỗ Dần liếc hắn một cái: “Vì sao?”
“Anh đi lính từ rất sớm, không đọc bất kỳ cuốn sách nào, em là tiến sĩ, anh lại lớn hơn em 10 tuổi, gần bốn mươi rồi, em vẫn còn trẻ như vậy.” Lý Thừa Ký càng nghĩ càng cảm thấy mình thật sự không xứng với Đỗ Dần, trong lòng cực kỳ khổ sở.

“Đừng dễ dàng phủ nhận giá trị của chính mình, bằng cấp có thể đại diện cho rất ít thứ.” Bất kể nghề nghiệp nào, sẽ luôn có xuất sắc và không xuất sắc, trong mắt cậu Lý Thừa Ký đã rất lợi hại rồi.

“Nhưng nửa đầu năm trước em phát minh ra kỹ thuật kia đoạt giải thưởng quốc tế, cái kia của anh cũng chỉ có thể lăn lộn trong nước.” Lý Thừa Ký cúi đầu.

Hắn nói về một kỹ thuật được đề xuất bởi Đỗ Dần, và sau khi thử nghiệm đã chứng minh rằng nó thực sự có tính khả thi và hiệu quả thực tế, Đỗ Dần đã giành được giải thưởng quốc tế vì chuyện này.

Nhiều công ty môi trường muốn mua lại công nghệ của cậu, nhưng cậu đã từ chối và đóng góp công nghệ cho tập đoàn Thanh Sơn của Trung Quốc mà không cần trả lương.

Đương nhiên, tính toán của bản thân cậu là không cần trả lương, nhưng nhiều năm như vậy, Trác Duyên vẫn thay cậu giữ lại cổ phần của tập đoàn Thanh Sơn.

Tấm thẻ của cậu ràng buộc với bộ phận tài chính của tập đoàn Thanh Sơn, số tiền tích lũy nhiều năm như vậy phỏng chừng có thể dọa chết người.

Sau khi cậu đưa kỹ thuật cho tập đoàn Thanh Sơn, Trác Duyên còn định để cho cậu cổ phần kỹ thuật, nhưng Đỗ Dần kiên quyết không đồng ý.

Từ sau khi thoát khỏi bóng ma, cậu dần dần liên lạc với Đỗ Vi, Trác Duyên, cũng cảm nhận được sự quan tâm từ người thân và bạn bè, điều này càng củng cố niềm tin khi cậu tốt nghiệp sẽ về nước.

“Chúng ta đều thuộc về Hoa Quốc, sau này sẽ lăn lộn ở Hoa Quốc.” Đỗ Dần cầm tay người đàn ông: “Lễ tốt nghiệp kết thúc rồi, đi thôi.”
Trong lòng Lý Thừa Ký thật ra có chút mất mát, bởi vì hôm nay là sinh nhật hắn, nhưng A Dần dường như đã quên, đến bây giờ một câu sinh nhật vui vẻ cũng không nói.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này A Dần quả thật rất bận rộn, quên mất cũng bình thường, hơn nữa tuổi hắn đã lớn như vậy, còn tổ chức sinh nhật gì chứ?
Hai người đi tới trước xe, Lý Thừa Ký theo thói quen đi làm tài xế, lại bị Đỗ Dần ngăn lại, hắn quay đầu lại chỉ thấy thanh niên lạnh nhạt tuấn mỹ cười với hắn: “Hôm nay em sẽ lái xe.”
Trong lòng Lý Thừa Ký vui vẻ, chẳng lẽ là A Dần nhớ rõ sinh nhật của hắn sao?
Đỗ Dần lái xe rời khỏi khuôn viên trường, cũng không phải là hướng về nhà.

“A Dần, em đi đâu vậy?” Lý Thừa Ký thắc mắc lại chờ mong, chẳng lẽ A Dần muốn cho hắn một bất ngờ?
Đỗ Dần thản nhiên nói: “Đi là biết.”
Lý Thừa Ký nhìn gương mặt tinh xảo của thanh niên bên cạnh, trong lòng không kìm được mà vui vẻ.

Thật ra trước khi gặp Đỗ Dần, hắn căn bản cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ cảm thấy có được một người giống như có được toàn bộ thế giới.

A Dần vui vẻ, hắn cũng vui vẻ, A Dần khổ sở, hắn cũng khổ sở, A Dần ăn không ngon miệng, hắn càng không ăn được cơm, tất cả tâm tình đều xoay quanh một người.

Nhưng mặc dù vậy hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ xe dần dần thay đổi, ngay từ đầu vẫn là những tòa nhà cao tầng trong thành phố, nhưng một lát sau, liền trở thành một ít phòng ốc thấp bé cùng với cây cối xanh tươi, không khí cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.

A Dần muốn dẫn hắn đi ra ngoại ô à?
Ừm, ngoại ô cũng rất tốt, A Dần thích địa phương yên tĩnh, hai người bọn họ còn có thể vừa thưởng thức cảnh đẹp, một bên trải qua thế giới hai người.

Đường cao tốc bằng phẳng rộng mở, xe cộ qua lại rất ít, bọn họ một đường thuận lợi.

Mãi cho đến một ngã tư, Đỗ Dần mới chậm lại, rẽ một vòng.

Lý Thừa Ký nhất thời mở to hai mắt, trái tim bắt đầu đập thình thịch, con đường này chỉ dẫn đến một chỗ, A Dần dẫn hắn đến đó làm gì?
“A Dần, có phải em đi nhầm đường không?” Lý Thừa Ký thấp thỏm hỏi, sau thấp thỏm lại là kích động bị đè nén.

Đỗ Dần vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước: “Không đi sai, chính là con đường này.”
Trong đầu Lý Thừa Ký trong nháy mắt đã bắn pháo hoa.

Đây chính là nguyên nhân sáng nay A Dần bảo hắn mặc âu phục sao? Hắn còn tưởng rằng bởi vì lễ tốt nghiệp, A Dần mới có thể coi trọng như vậy.

Hai bên đường đều trồng cây cao và rậm rạp, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của lá cây chiếu xuống mặt đường, bánh xe một đường lướt qua ánh mặt trời thấp thoáng, dẫn tới nhà thờ thiêng liêng ở cuối đường.

Nhà thờ Gothic huyền bí và trang nghiêm với những ngọn tháp sừng sững, những ô cửa kính màu sặc sỡ miêu tả hết câu chuyện cổ xưa đẹp đẽ này đến câu chuyện cổ kính khác.

Cột trụ thon dài trang nghiêm, mái hiên giống như bức bích họa tiên bay trong hang động Hoa Quốc, phóng khoáng mà nhẹ nhàng.

Nhưng Lý Thừa Ký căn bản không nhìn thấy vẻ ngoài hoa mỹ của nó, hắn để ý hơn chính là ý nghĩa của việc Đỗ Dần dẫn hắn đến giáo đường này.

“Xuống xe đi.” Vẻ mặt Đỗ Dần vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như cũ, nhưng đồng thời lại giống như có thêm một phần nghiêm túc.

Lý Thừa Ký yên lặng đi theo bên cạnh cậu, hai người đều mặc âu phục màu đen, thân cao chân dài, khuôn mặt tuấn mỹ, đứng chung một chỗ cực kỳ xứng đôi.

Lý Thừa Ký từng huấn luyện trong quân đội, rất mẫn cảm với hoàn cảnh bên ngoài, vừa xuống xe liền phát hiện chỗ khác thường của giáo đường này, bởi vì nơi này quá yên tĩnh, cảm giác như đã chuẩn bị xong.

Hắn cảm thấy rằng suy đoán của mình có thể trở thành sự thật!
Trong nháy mắt Đỗ Dần dẫn hắn bước vào giáo đường, âm nhạc nhẹ ngàng được tấu lên, trong giáo đường ngoại trừ phía trước có một vị linh mục đứng chờ, không có ai khác.

“A Dần…” Người đàn ông cao lớn anh tuấn vào giờ phút này gần như rơi nước mắt, đây chắc là món quà sinh nhật tốt nhất mà hắn nhận được.

Hắn đã sống hết cuộc đời này.

Đỗ Dần nắm lấy tay hắn, đan mười ngón tay, trong ánh mắt từ ái của linh mục đi đến trước mặt linh mục, sóng vai mà đứng.

“Hoan nghênh.” Giọng nói ôn hòa của linh mục giống như gió xuân có thể trấn an trái tim phấn khích
“Bắt đầu đi.” Đỗ Dần cười nhạt một tiếng.

“Đỗ Dần tiên sinh, xin hỏi ngài có đồng ý trở thành bạn đời của Lý Thừa Ký tiên sinh, bất luận khó khăn hay hạnh phúc đều cùng nhau trải qua không?”
“Tôi đồng ý.”
“Lý Thừa Ký tiên sinh, xin hỏi ngài có đồng ý trở thành bạn đời của Đỗ Dần tiên sinh, bất luận khó khăn hay hạnh phúc đều cùng nhau trải qua không?”
Đỗ Dần nhìn về phía Lý Thừa Ký.

Hốc mắt người đàn ông đã đỏ bừng, đôi môi hắn run rẩy, khàn giọng nói: “Tôi rất nguyện ý.”
Linh mục mỉm cười: “Như vậy, hiện tại có thể trao nhẫn rồi.” Ông đưa nhẫn đã chuẩn bị xong tới trước mặt hai người.

Đỗ Dần cầm cái tương đối rộng một chút, lưu loát đeo cho Lý Thừa Ký, kích thước vừa vặn thích hợp.

Tay người đàn ông có chút thô ráp, nhưng chính vì như vậy, mới có thể mang đến cảm giác an toàn cho cậu.

Lý Thừa Ký cố nén nước mắt, nắm lấy bàn tay thon dài trắng nõn của Đỗ Dần, đeo nhẫn lên ngón áp út của cậu, cũng cúi đầu hôn lên, thành kính mà cảm động.

Hôn lễ bất thình lình này Đỗ Dần đã sớm sắp xếp tốt, hôn lễ chỉ có hai người vào ngày sinh nhật này Lý Thừa Ký sẽ cả đời khó quên.

Đỗ Dần chưa bao giờ là người chủ động, cũng chưa từng nói “em yêu anh” với hắn, nhưng lần này cậu dùng hành động để biểu đạt tình cảm của mình.

Đây là tình yêu của cậu dành cho Lý Thừa Ký, ở trong lòng cậu là thần thánh bất khả xâm phạm.

“Có thể hôn nhau rồi.” Linh mục cười tủm tỉm nói.

Đỗ Dần còn chưa hành động đã bị Lý Thừa Ký ôm vào trong ngực, đôi môi nóng rực liền dán lên môi cậu.

Cậu vốn tưởng rằng người đàn ông muốn một nụ hôn nồng nhiệt rung chuyển đất trời, nhưng Lý Thừa Ký chỉ dán như vậy, hốc mắt đỏ hồng chăm chú nhìn Đỗ Dần, quý trọng, kiên định, quyết tâm không thay đổi.

Hôn lễ không đủ náo nhiệt, nhưng trong lòng Lý Thừa Ký, đây chính là hôn lễ hoàn mỹ nhất mà Đỗ Dần cho hắn.

Sau khi về đến nhà, Lý Thừa Ký ôm Đỗ Dần điên cuồng l4m tình, tâm tình kích động như vậy giống như chỉ có cách này mới có thể tận tình trút hết ra.

Điều tốt nhất trên đời này là người hắn yêu cũng yêu hắn.

Chờ hết thảy bình tĩnh lại, Lý Thừa Ký ôm Đỗ Dần đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, đột nhiên không tiếng động khóc lên, hắn cảm thấy mình quá hạnh phúc.

Ba tháng sau.

Viện Bảo vệ môi trường, Đại học Thanh Mộc, thành phố B Hoa Quốc.

Người đàn ông cao lớn anh tuấn như thường ngày tựa vào xe chờ người, chuyện như vậy ở nước Tinh Kỳ hắn đã làm sáu năm, thói quen đã khắc vào tận xương tủy rồi.

Không bao lâu sau, một người đàn ông cao gầy xuất hiện ở cửa học viện, áo gió cổ màu đen làm nổi bật cậu càng thêm tuấn tú.

Học sinh đi ngang qua bên cạnh đều bị người đàn ông hấp dẫn, ánh mắt sùng bái si mê, trong miệng hô “Thầy Đỗ.” Người đàn ông gật đầu, đi tới trước mặt Lý Thừa Ký.

“Đi, lên xe đi, đám Tiểu Vi chắc đã tới rồi.”
Đỗ Dần gật đầu lên xe.

Hai người tới một nhà hàng cao cấp, đi tới phòng riêng đã đặt, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy người quen thuộc đều đã tới.

“Xin lỗi, lớp học buổi sáng sắp xếp tương đối muộn.” Đỗ Dần lộ vẻ xin lỗi.

Trác Duyên đi lên trước, ôm Đỗ Dần một cái, trêu chọc nói: “Hoan nghênh về nhà, thầy Đỗ.”
Đỗ Dần ôm chặt Trác Duyên một cái: “Cảm ơn.”
Đỗ Vi và Hàn Xương cũng ôm Đỗ Dần một cái, sau đó đều ngồi xuống.

Đỗ Dần vừa trở về nước mấy ngày trước, hơn nữa trước đó, cậu đã được thuê làm giáo viên của viện Bảo vệ môi trường đại học Thanh Mộc.

Vốn buổi tụ hội là ngày cậu trở về, đáng tiếc Trác Duyên bởi vì chuyện của công ty mà đi nơi khác, trong lúc nhất thời không kịp trở về, nên quyết định hôm nay.

“Đỗ Dần, cậu không nói một tiếng mà đi, đi đến sáu năm, có phải nên có biểu hiện gì không?” Trác Duyên 27 tuổi giờ đây càng trở nên thành thục đẹp trai, đôi mắt cười rộ lên vẫn đẹp như trước.

Đỗ Dần đang muốn nâng ly, Lý Thừa Ký liền đau lòng: “Không được, các người không thể khi dễ A Dần như vậy, em ấy đi du học cũng là vì để Thanh Sơn các người phát triển tốt hơn.

Trác Duyên cậu cũng đừng được tiện nghi còn khoe mẽ.”
Trác Duyên “phụt” một tiếng bật cười, dựa trên vai Lục Kinh mặt không chút thay đổi: “Anh Lý, anh nói đúng, nếu vậy anh ở nước ngoài chăm sóc Đỗ Dần tốt như vậy, tôi nên kính anh một ly mới đúng.” Cậu nói xong cũng chuẩn bị nâng ly.

Lục Kinh giữ chặt tay cậu: “Đó là chuyện anh ta nên làm.”
Hàn Xương ở một bên đột nhiên muốn mù luôn.

Từ sau khi biết hai đứa bạn nối khố đều ở cùng một chỗ với đàn ông, thế giới quan của hắn trải qua chỉnh đốn rốt cục một lần nữa xếp chồng lên nhau, xem như tiếp nhận sự thật đáng sợ này.

Nhưng hắn vẫn chưa quen việc Trác Duyên và Lục Kinh bất kể lúc nào cũng khoe ân ái.

Hôm nay lại có thêm một đôi, hắn chỉ cảm thấy lòng đầy mệt mỏi.

Đỗ Vi rót một ly nước trái cây đặt trước mặt hắn: “Vậy anh cũng đừng uống rượu nữa.”
Hàn Xương tinh thần nhất thời phấn khởi, cười ngây ngô: “Tuân lệnh, công tố viên Đỗ.”
***********************
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui