Người Giám Hộ

Mười lăm ngày sau thụ án, Vương Thần lấy lý do mình mang thai xin người bảo lãnh hậu thẩm (thẩm án sau).

Cảnh sát đồng ý.

“Cô ta mang thai, con ai?” Trương Khiêm nhìn tờ báo, đôi mắt đều trợn tròn: “Lương Tử Tu? Không đúng, trạng thái tinh thần Lương Tử Tu không tốt, có thể làm sao?”

“Cậu quản nó là của ai, tìm người bảo lãnh hậu thẩm mới  là quan trọng nhất.” Sắp tới cuối năm,Quan Bác Văn càng thêm lười, thông báo nào cũng không nhận, cả ngày vùi đầu ở Vinh Quang buôn chuyện với Trương Khiêm, một chút tự giác ảnh đế đều không có.

Trương Khiêm trợn trắng mắt, rất ghét bỏ hắn: “Còn ảnh đế đâu, lười như vậy, anh không phải đang phụ lòng fan hâm mộ anh sao?”

“Không làm thất vọng, tôi có bản lĩnh, được chưa?” Quan Bác Văn ưu nhã cười, bưng cốc cà phê uống một ngụm, giọng nói đột nhiên trở nên ôn nhu thân thiết: “Không thể ghen tị, hiểu không?”

Trương Khiêm xoa xoa da gà nổi lên, cầm lấy một quả quýt bóc vỏ: “Giả vờ đi, anh cứ giả vờ đi, mọi người đều bị mặt nạ ôn văn nho nhã của anh lừa dối!”

“Anh bạn nhỏ quả nhiên là ghen tỵ.” Quan Bác Văn buông cốc cà phê xuống, cầm quả quýt được bóc vỏ lên, tới gần sô pha, nháy mắt  hình tượng vỡ vụn thành mảnh vụn, vừa ăn vừa lười biếng nói: “Lương Chu, 《 truyền kỳ 》 bắt đầu quay bộ hai rồi, cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Lương Chu cau mày, rời tầm mắt khỏi màn hình máy tính, hỏi: “Chừng nào bắt đầu quay?”

“Người ngoại quốc thật lười, giai đoạn trước chuẩn bị thì luôn chậm rì rì, đến gần một tháng trước giáng sinh nói… Chắc là tầm giữa tháng năm tháng sáu mới bắt đầu quay.” Quan Bác Văn tính toán một chút, cười nói: “Sao vậy, không định diễn à?”

Giữa tháng năm tháng sáu, vừa vặn đúng dịp Sơ Lâm thi đại học, chờ Sơ Lâm thi xong đại học lại vừa vặn đi. Hắn tính toán thời gian trong lòng một chút, trả lời: “Diễn chứ, lần này đem  Quách Tử Kiệt và Lưu Na Na đi cùng.”

Dẫn theo người đi? Đầu óc Quan Bác Văn xoay chuyển, đôi mắt sáng lên một chút: “Cậu không làm diễn lần này à? Vậy tôi đây cũng…”

“Anh cố kiên trì thêm một năm, mang theo bọn họ ra ngoài thành công, tôi sẽ để anh vẻ vang lui ẩn.” Lương Chu lưu loát cắt đứt vọng tưởng của hắn, còn không quên vẽ cho hắn một chiếc bánh nướng thật lớn.

Quan Bác Văn không cười, cúi đầu chơi di động.

Ta yêu Quan ảnh đế; Sơ Lâm, Lương Chu nhà em nói muốn mang theo mỹ nhân khác xuất ngoại chơi đùa đấy, em phải có cảm giác nguy cơ, mau đi đánh gãy chân hắn!

Sơ Lâm: … chú Quan, chú đi công tác thuận lợi nhé.

Ta yêu Quan ảnh đế: Cá mè một lứa! Cấu kết cùng làm việc xấu! Anh nhìn nhầm chú!

Quan Bác Văn phẫn nộ tắt di động, hờn dỗi nằm lên sô pha.

Ngày thứ ba sau khi Vương Thần tìm người bảo lãnh hậu thẩm, Lương Tử Tu đã chết.

Lương Chu tắt điện thoại, đánh gãy thảo luận của Triệu Tri và Trương Khiêm, mặt lạnh, giọng cũng lạnh, nói: “Cuộc họp tạm dừng, chúng ta đi bệnh viện, Lương Tử Tu và Vương Thần đều gặp tai nạn xe cộ, thương tích quá nặng… Đã tử vong tại chỗ.”

“Cái gì?” Hai người kinh hãi.

Khi Lương Chu chạy tới bệnh viện thấy Lương Kiến nhào vào người Lương Tử Tu khóc đến thương tâm. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Lương Kiến dù có ý chí sắt đá như vậy, lúc này cảm xúc cũng sắp hỏng mất.

“Sao lại thế này?” Hắn nhíu mày hỏi cảnh sát và bác sĩ canh giữ ở bên ngoài phòng bệnh, giọng nói rất đáng sợ. Lương Tử Tu  cho dù không tốt đẹp gì nhưng hắn dù sao cũng là người Lương gia, hôm nay nói mất thì mất, … đáng giận!

Bác sĩ nuốt nước miếng, cẩn thận nhìn Lương Kiến khóc đến thở hổn hển trong phòng bệnh, nhỏ giọng nói: “Là tai nạn xe cộ, hai chiếc xe bị đâm biến dạng, Lương tiên sinh bị thương tổn tới phổi, chết tại chỗ, Vương Thần tiểu thư cấp cứu không có hiệu quả, cũng qua đời.”

“Sao hắn lại lái xe đi ra ngoài? Không phải có người trông coi sao?” Lương Chu nặng nề nhìn hắn, mày càng nhăn càng chặt. Toàn bộ đều chết… Vụ tai nạn xe cộ này xảy ra cũng quá kỳ quặc.

Bác sĩ bị hắn nhìn có chút sợ hãi, nhanh chóng giải thích: “Hai ngày hôm nay, Lương tiên sinh nhờ uống thuốc mà bệnh tình đã khá hơn rất nhiều, hoạt động bình thường và nói chuyện cũng không có vấn đề gì, lúc sáng, có người bạn tới thăm anh  ta, anh ta còn rất vui vẻ nói chuyện  vài câu với người đó, nào biết được… Nào biết được anh ta lại trộm chuồn ra ngoài … còn lái xe đâm vào người khác.”

Cảnh sát đứng ở một bên chau mày, tự trách nói: “Là chúng tôi thất trách. Lúc ấy bệnh nhân yêu cầu muốn đi dạo trong hoa viên, bác sĩ nói phơi nắng có lợi cho sức khỏe tâm lý bệnh nhân, hai cảnh sát liền dẫn hắn đi ra ngoài, sau đó một cảnh sát viên đi lấy nước uống cho anh ta, sau đó người còn lại bị anh ta đánh hôn mê và chạy mất.”


Đang nói, vài cảnh sát giao thông vội vàng chạy tới trao đổi thông tin vài câu với  cảnh sát canh giữ, sau đó khó xử nhìn Lương Chu: “Lương tiên sinh, tai nạn xe cộ lần này phát sinh cũng quá kỳ quái, nơi đó không phải là điểm giao thông đông đúc, có chút thoáng, địa hình cũng đơn giản, camera theo dõi đoạn đường phát sinh sự việc đã bị phá hủy, chỗ sửa xe cho Lương Tử Tu không treo biển hành nghề nên manh mối cũng bị chặt đứt.

“Vất vả.” Lương Chu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu mọi chuyện, trong lòng suy nghĩ bay xa, nghiêng đầu nhìn Triệu Tri, “Vậy tra kỹ chuyện này đi.”

Triệu Tri gật đầu, lập tức xoay người đi làm.

Tra không được nơi Lương Tử Tu lấy xe, không có video đoạn đường xảy ra tai nạn, không có người chứng kiến, toàn bộ người bị tai nạn đều tử vong, xe không có vấn đề, quỹ đạo cần cẩu và quỹ đạo phanh  đều không xảy ra vấn đề, cũng chỉ có thể xử lý sự việc như một vụ tai nạn xe cộ bình thường.

Lương Kiến không hài lòng với kết quả lần này, giống như phát cuồng đại náo cục cảnh sát một hồi, mắt nhìn cả người đều thêm già nua. Kết quả báo cáo sự cố đã đưa cho Lương Chu xem, Lương Chu xem xong vẫy tay để Hà Long an trí cho Lương Kiến, xoay người rời đi cục cảnh sát.

Vốn dĩ Lương Kiến đều không vừa mắt Lương Chu mọi thứ, nhưng bây giờ nhìn thấy Lương Chu lại như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng. Hắn vội vàng nhào qua Lương Chu đang mở cửa tiến vào, túm chặt quần áo, cắn răng nói: “Báo thù cho Tử Tu, báo thù giúp nó đi! Nhất định là người Lưu gia làm, nhất định là như vậy!”

Lương Chu kéo tay hắn ra, đưa báo cáo trong tay mình đưa cho ông ta, nói: “Cháu sẽ … Chú cứ nghỉ ngơi ở khách sạn, lễ tang Lương Tử Tu cháu sẽ làm.”

Hai chữ “lễ tang” xúc động thần kinh Lương Kiến, hắn đột nhiên vứt bỏ báo cáo trong tay, vòng vo vài vòng tại chỗ, nói mớ không ngừng.

Lương Chu cau mày,  gật đầu với Hà Long đang đứng một bên canh giữ, xoay người rời đi.

Sau khi kết án, Lương Chu bỏ lại hết tất cả chuyện công, tự mình chuẩn bị tang lễ cho Lương Tử Tu.

Lương Tử Tu cũng không có bạn bè thân thiết gì, mẹ không phải là mẹ, cha thì sức khỏe không tốt, tang lễ này cứ vậy tổ chức đơn giản. Ngày đưa tang, thời tiết không tốt, bầu trời âm u như sắp mưa.

Dư Sơ Lâm đứng bên cạnh Lương Chu, tay nắm tay, nhìn bộ dạng Lương Tử Tu tiêu sái cười yếu ớt trong bức ảnh trên bia mộ, trong lòng than nhẹ, chỉ cảm thấy thế sự vô thường. Đã từng là người kiêu ngạo tùy ý, đỏa mắt đã thành tro cốt trong mộ… Thiên mệnh vô thường.

Mộ mới lập còn dính đất bùn và vài cọng cỏ khô héo, Lương Chu lấy khăn tay lau chùi cẩn thận, thật lâu sau, mới mở miệng nói: “An tâm đầu thai đi, tôi sẽ giúp cậu báo thù.”

Dư Sơ Lâm cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn cầm tay Dư Sơ Lâm, mặt vô biểu tình: “ Sơ Lâm,  cậu ta dù sao cũng là người Lương gia.”

“…Vâng.” Dư Sơ Lâm cầm lại tay hắn, gật đầu: “Em biết… Em sẽ ủng hộ anh.”

Ở cổng nghĩa trang, hai người gặp anh em nhà họ Lương.

Lương Chu nắm thật chặt tay Dư Sơ Lâm, ánh mắt nhìn Lưu Hào rất lạnh.

“Lương tiên sinh, nén bi thương.” Lưu Hào đỡ Lưu Vũ Phân sắc mặt tái nhợt, ôn tồn nói, trong giọng nói còn tràn đầy tiếc nuối khổ sở: “Thế sự trêu người, không nghĩ tới Tử Tu sẽ sớm đi như vậy…”

Môi Lưu Vũ Phân run lên, ánh mắt dừng trên người Dư Sơ Lâm, run giọng hỏi: “Em là Dư Sơ Lâm đúng không? Tử Tu… Tử Tu trước khi bị bắt, người cuối cùng anh ấy gặp là em đúng không? Nghe nói sau khi anh ấy vào bệnh viện không nói bất kỳ lời nào, người cuối cùng anh ấy nói là em đúng không? Anh ấy nói cái gì, anh ấy, anh ấy… Anh ấy có nhắc tới tôi không? Anh ấy thoạt nhìn… có tốt không?”

Lương Chu che Dư Sơ Lâm ở phía sau, lạnh lùng nhìn Lưu Hào: “Lưu tiên sinh, đụng tới người Lương gia tôi, chắc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”

Lưu Vũ Phân trừng lớn mắt, nhìn hắn lại nhìn Lưu Hào, khó hiểu hỏi: “Anh, anh nói vậy là ý gì? Cái gì là động tới người Lương gia? Anh tôi là vì đi theo tôi mới tới đây, anh, anh có phải đang hiểu lầm cái gì không?”

“Vũ Phân, đừng kích động, Lương tiên sinh chỉ là thương tâm quá độ mà thôi.” Lưu Hào ôn tồn an ủi, vẻ mặt cảm xúc ngụy trang quá tốt (nguyên văn là tích thủy bất lậu = giọt nước không lọt), bất đắc dĩ nói: “Lương tiên sinh, tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi…”

“Sau khi Lương Tử Tu bị bắt, anh gọi điện cho ai, tôi đã ghi âm lại toàn bộ. Còn có việc anh cung cấp các khoản tài chính đầu tư thuộc các loại tài khoản nào, thời gian bí mật ký hiệp nghị với Vương Thần… Chứng cứ rất nhiều, anh cho rằng giết chết Vương Thần và Lương Tử Tu thì tôi không có biện pháp gì tóm được anh sao? Tôi vốn không có ý định động tới anh, dẫu sao căn cơ cảu anh không ở đây, động tới anh chỉ lãng phí tài nguyên của tôi, nhưng bây giờ… Ài.” Hắn cười lạnh, bước lên phái trước từ trên cao nhìn xuống Lưu Hào, duỗi tay gỡ đóa hoa trắng trên ngực áo vứt xuống mặt đất: “Thứ này, anh không xứng mang. Mang theo em gái anh đi đi, Lương Tử Tu cần thanh thản lên đường.”

Vẻ mặt Lưu Hào thay đổi, nhưng vẫn cố giả bộ, nói: “Lương tiên sinh, tôi gọi điện thoại cho anh chỉ là vì bàn chuyện làm ăn mà thôi, nhưng điều anh nói phía sau, tôi không hiểu.”

“Không, anh sẽ hiểu khi anh vào táng gia bại sản, bị bắt vào tù.”


Lưu Hào bị ánh mắt lạnh lẽo của Lương Chu nhìn mà cau mày, rốt cuộc không ngụy trang nữa, ngẩng đầu nhìn thật sâu vào ánh mắt hắn, nói: “Anh là một đối thủ tốt, chuẩn bị cũng rất chu toàn… Nhưng anh cho rằng như vậy có thể lật ngã được tôi?”

“Không, không chỉ là anh.” Lương Chu tới gần hắn, ánh mắt giống như nhìn một tên hề: “Đừng quên, anh họ Lưu, Lưu gia và anh, một người cũng không chạy thoát.”

Con ngươi Lưu Hào mãnh liệt co rút, ánh mắt kinh sợ nhìn Lương Chu.

“Anh… Giết chết Vương Thần và Lương Tử Tu… là chuyện gì xảy ra?” Lưu Vũ Phân nhẹ nhàng đẩy  cánh tay đỡ cô của Lưu Hào ra, đôi mắt sưng đỏ, nghiêng đầu nhìn hắn, trong  mắt tràn đầy điều không tin.

Lưu Hào nháy mắt hoàn hồn, trong lòng có chút ảo não, xoay người đỡ bả vai em gái mình, dịu dàng dụ dỗ, nói: “Vũ Phân, không phải như em nghĩ đâu.”

“Vậy là như thế nào?”

“Anh chẳng qua là, chẳng qua là… Tên Lương Tử Tu kia tổn thương em như vậy, anh chỉ là muốn giúp em xả giận thôi, em có thể hiểu, đúng không?”

“Cho nên Tử Tu là do anh hại chết? Là anh sao?”

“Không, Vũ Phân, anh…”

“Anh im miệng!”

Vẫn là giọng nói ôn nhu, vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng cô giờ phút này chỉ cảm thấy cả người rét run, đó là người anh trai yêu thương mình chết người mình yêu nhất…

“Vũ Phân?” Lưu Hào cau mày.

Đẩy bàn tay trên vai ra, cô ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng nhìn hắn, môi run rẩy: “Khó tránh anh mấy tháng nay đều luôn đi vội về trễ bận rộn không nhìn thấy bóng dáng, khó trách ba và anh cãi nhau, ba biết rõ anh muốn làm gì, đúng không? Còn Tử Tu nữa… Tử Tu…”

Cô thở sâu, cố ép bản thân nở nụ cười khó coi bên khóe miệng: “Anh, anh muốn em hiểu anh, tốt, em hiểu.”

Chân mày Lưu Hào buông lỏng, nở một nụ cười: “Anh biết Vũ Phất nhất …”

Ba ——

“Nhưng em sẽ không tha thứ cho anh.” Cô thu bàn tay về, tay run run gỡ lụa đen (hắc sa) trên ngực và cánh tay xuống, nước mắt rơi xuống: “Những thứ này, em cũng không xứng mang.”

Lưu Hào sờ gương mắt đau đớn của mình, lại quay đầu cười ôn nhu với em gái: “Sức lớn vậy sao? Có muốn đánh thêm cái nữa không?”

“Không.” Cô lắc đầu, nhìn ngôi mộ xa xăm ở trong nghĩa trang, nhắm chặt mắt, quay đầu nhìn Lương Chu, trong mắt lộ vẻ cầu khẩn: “Để cho tôi và Sơ Lâm nói chuyện được không, tôi chỉ muốn biết Tử Tu nói gì cuối cùng thôi, cầu anh…”

“Đừng cầu hắn.” Lưu Hào nhíu mày,  kéo cánh tay em gái mình lại: “Lương Tử Tư đểu như vậy, máy tháng cuối cũng chỉ ngày ngày nhìn máy tính, hắn sớm điên rồi, còn nói được cái gì?”

“Anh buông em ra!” Lưu Vũ Phân thét lên hất tay hắn ra, cảm xúc gần như sắp tan vỡ: “Anh ấy hư, anh muốn trả thù anh ấy, có thể, nhưng vì sao anh lại muốn hại chết anh ấy!”

Lưu Hào nhìn bàn tay mình bị hất ra, mặt trầm xuống, mím môi không nói lời nào.

Lương Chu lạnh mặt nhìn hai người cãi vã, xoay người dắt Dư Sơ Lâm, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Dư Sơ Lâm kéo lấy Lương Chu, tiến lên hai bước, móc ra mp3 từ trong túi, nhét vào trong tay Lưu Vũ Phân: “Lúc em bị bắt, trên người còn có máy định vị và máy ghi âm, đoạn ghi âm này em để ở trong này, lời cuối cùng anh ta nói gì, chị tự nghe đi.” Máy ghi âm trước đó bị cảnh sát mang đi, mấy ngày trước mới trả lại,  hắn vốn định dùng đoạn ghi âm này để làm chứng cứ, không nghĩ tới lại dùng ở chỗ này.

Tay Lưu Vũ Phân run rẩy nắm chặt MP3, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tử Tu anh ấy… lúc đi có thống khổ không?”


“Em không biết.” Hắn lắc đầu, dừng một chút,nói thêm câu: “Em nghĩ anh ấy là yêu chị, anh ấy có nói qua, muốn cướp Vinh Hoa và Vinh Quang, sau đó đường đường chính chính cưới chị… Anh ấy cảm thấy chỉ có chị mới cho anh ấy hạnh phúc.”

“Đường đường chính chính… Đường đường chính chính……Anh ấy nói anh ấy muốn cưới tôi? Anh ấy muốn cưới tôi… Không phải vì tiền, chỉ là muốn cưới tôi…” Lưu Vũ Phân nắm chặt mp3, cảm xúc rốt cuộc hỏng mất, ngồi xổm dưới đất khóc lớn.

Người đàn ông cô yêu cũng yêu cô, vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi.

“Đi thôi.” Dư Sơ Lâm liếc nhìn cô lần cuối, nắm tay xoay người dắt Lương Chu đi đến bên một chiếc xe ô tô đỗ không xa.

Trước khi lên xe, Lương Chu ngẩng đầu nhìn Lưu Hào đang ngồi xổm dưới đất an ủi em gái hắn, rũ mắt xuống, bước lên xe, nghiêng đầu nhìn Dư Sơ Lâm cảm xúc không tốt, nổ máy.

Lưu Hào kia, ở một phương diện nào đó mà nói, cũng là một người đáng thương.

Mấy ngày trước, trong phòng bệnh.

Lương Tử Tu chuyển biến tốt đẹp đang ngồi trên giường bệnh gấp ngôi sao.

“Lương tiên sinh, có bạn tới thăm.” Cảnh sát mở cửa nói một câu.

Hắn ngẩng đầu nhìn người đứng ở cửa, vẻ mặt co rút, nắm chặt ngôi sao nhỏ trong tay: “Lưu… Hào…”

Nam nhân vẻ mặt ôn hòa gật đầu, ngồi xuống bên mép giường, ân cần hỏi: “Khá hơn chút nào không?”

Lương Tử Tu run lên, không nói chuyện.

“Lương Tử Tu, anh xem,  anh thất bại…” Giọng nói hắn dịu dàng nhưng lời nói lại lãnh khốc: “Bây giờ, Lương Chu đã bắt đầu tra xét tôi, nếu tôi xảy ra chuyện gì, Lưu gia bên kia cũng xong rồi, Lưu gia xong rồi, Vũ Phân không còn ai chiếu cố nữa.”

Ngón tay Lương Tử Tu giật giật.

Hắn kéo tay Lương Tử Tu qua bên mình, nhét một chiếc chìa khóa vào trong lòng bàn tay hắn, mỉm cười: “Vương Thần 11 giờ trưa hôm nay sẽ lái xe đi qua thành nam Kiện Khang Lộ, anh biết nên làm như thế nào, đúng không?”

Lương Tử Tu cúi đầu nhìn lòng bàn tay, thật lâu sau, đột nhiên cười một nụ cười quái dị, nắm chặt chìa khóa trong tay.

“Thực tốt, Vũ Phân sẽ cảm ơn anh.” Lưu Hào vừa lòng mỉm cười đứng dậy, cầm lấy một ngôi sao giấy cất vào trong túi: “Cái này, tôi mang đi, xem như anh đưa quà tặng chia tay cho Vũ Phân.”

Lưu Hào đi rồi, trong phòng bệnh khôi phục yên tĩnh.

Lương Tử Tu ghé người vào bàn trên giường, nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, cười đến hạnh phúc.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, là một ngày phơi nắng tốt.

Lương Kiến ngồi ở trong phòng Lương Tử Tu, nhìn album xuất thần.

“Sao rồi, ngay cả tang lễ của con trai cũng không muốn tham gia sao?”

Giọng nói thanh lãnh (trong trẻo lạnh lùng) vang lên ở cửa, hắn nghiêng đầu nhìn Lưu Vũ quần áo trang trọng trang điểm xinh đẹp đứng ở cửa, đôi mắt vẩn đục giật giật, khàn khàn lên tiếng: “Tiện… Đàn bà…”

“Cảm ơn khen ngợi.” Lưu Vũ lạnh nhạt nói, nhìn khuôn mắt hắn trong nháy mắt già hơn mười tuổi, cười sảng khoái: “Kết cục ông thê thảm như vậy, tôi rất vui vẻ.”

Hô hấp Lương Kiến dồn dập, dùng sức ném album thật dày trong tay qua: “Mày cút! Nũ nhân độc ác, lăn!”

Quyển album có chút cũ, đập xuống đất lăn mấy vòng, tản ra.

Bà cúi đầu, nhìn một tấm hình cũ ở bên chân, ánh mắt hoảng hốt chớp mắt một cái, khom lưng nhặt lên, lau sạch bụi bậm, thấp giọng nói: “Lương Kiến, tôi đã từng thật lòng coi Tử Tu là con nuôi… Tất cả đều là do ông làm hại, là dã tâm của ông và lời nói dối của ông đã chia rẽ cái nhà này của chúng ta.”

“Lưu Vũ, tao lúc trước không nên cưới mày!” Lương Kiến nhìn bà, hung hãn nói.

“Đúng vậy, ông không nên cưới tôi.” Bà cất ảnh chụp vào trong túi xách, miệng cong cười rất ưu nhã: “Biết Dương Lâm vì sao có thể trốn thoát phong tỏa của ông không, làm sao về được nước phá hưu tiệc đính hôn của Tử Tu không?”

Bà đến gần vài bước, nhìn vòng quanh căn phòng nhiều năm không bước vào, che môi cười khẽ: “Là tôi đấy, là tôi giúp cô ta đấy, cô ta bây giờ đã cầm một khoản tiền lớn tiêu dao ở nước ngoài, ông vĩnh viễn cũng không thể trả thù được cô ta.”

“Mày, mày con mụ đàn bà độc ác…” Lương Kiến khiếp sợ nhìn bà, ngón tay run rẩy, giận quá: “Tử Tu coi mày như mẹ đẻ, khi biết thân thế của mình càng nghĩ biện pháp lầy lòng mày, sợ mày ghét hắn, mày mày… Tao còn tưởng rằng Lương Chu giúp Dương Lâm, hóa ra, không nghĩ tới thế nhưng là mày! Mày sao có thể đối với hắn như vậy, đây chính là tiệc đính hôn của  hắn!”


Nụ cười trên mặt Lưu Vũ biến mất, ánh mắt trống rống, quay đầu nhìn hắn, hỏi nhỏ: “Đúng vậy, tại sao chứ? Đứa bé kia thích tôi như vậy, hắn còn gọi tôi một tiếng mẹ.” Phòng Lương Tử Tu rất trống trải, đồ đạc bên trong cũng đơn giản, hoàn toàn khác với căn phòng trang trí tinh xảo xoa hoa của Lương Khả Khả.

“Chắc là vì Lưu gia quá có tiền đi.” Bà sửa sang lại chút tóc, che đi đôi mắt đột nhiên ửng đỏ, đùa nghịch vòng tay trên cổ tay, liếc mắt nhìn căn phòng đơn giản, xoay người đi đến trước cửa: “Lương Kiến, gặp lại, không, đời này tôi và ông, không cần gặp nữa.”

“Cút! Độc phụ! Tiện nhân! Mày cút!”

“Ồ, đúng rồi.” Tay đỡ then cửa, bà đột nhiên dừng lại, đưa lưng về phía Lương Kiến, hạ giọng nói: “Lương Kiến, chúc mừng ông lại thua, ông bại bởi Lương Trì, mà con của ông cũng bại bởi con Lương Trì.”

“Mày, tiện… Người…” Con ngươi Lương Kiến co rút, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng của Lưu Vũ, đứng lên đi hai bước, đột nhiên dừng lại, hô hấp dồn dập, sắc mặt tím tái, run run rẩy rẩy: “Tao, tao không có thua… Tao còn có thể… Tao không cam lòng, không, cam … lòng…”

Cửa phòng đóng lại, Lưu Vũ bước nhanh rời khỏi căn biệt thự như cái nhà giam hơn mười mấy năm, ngồi vào trong xe, đầu ngã xuống tay lái, móc bức ảnh cũ trong túi xách ra, vuốt ve khuôn mặt kháu khỉnh của bé trai, rốt cuộc cũng che giấu không được cảm xúc của mình.

“Tử Tu… Mẹ mang con về nhà”

Gió thổi vi vu, dường như đang trấn an linh hồn sắp tan biến của ai đó.

Lương Kiến trúng gió, bởi vì phát hiện chậm nên cuối đời chỉ có thể sống trên xe lăn.

Nửa tháng sau, biển hiệu Vinh Hoa được tháo xuống, công ty giải trí này chỉ còn cái vỏ rỗng, chung quy cũng tránh không được vận mệnh phá sản.

Sau khi giải quyết xong việc tiếp theo, Lương Chu mang theo Hà Long và Lăng Xuân bay tới thành phố quê quán Lưu gia.

Một tháng sau, tập đoàn Lưu thị bị điều tra ra trốn thuế buôn lậu, đông thiếu gia Lưu thiếu Lưu Hào bị cơ quan công an bắt đi vì nghi ngờ là người có liên quan tới việc giam giữ Lương Tử Tu và giam lỏng Lương Kiến.

Tập đoàn nào không có lịch sử đen chứ? Huống chi là công ty Lưu gia đột nhiên phất nhanh thành thổ tài, chỉ cần để Lăng Xuân có cơ hội kiểm toán, hắn có thể cạy ra tất cả bức màn đen người không thể nhìn thấy về Lưu gia.

“Cậu chỉ cần có những lúc cần dùng đến tôi thì mới có thể nhớ ra người bạn này nhỉ.” Lăng Xuân treo quầng mắt thâm đen, tràn đầy tử khí.

“Cố lên, làm xong việc này để cậu ngủ hẳn ba ngày ba đêm.” Lương Chu rất có lương tâm hứa hẹn.

Lăng Xuân dựng ngón giữa: “ Cậu tốt nhất là chuẩn bị một phần ba tiền thù lao ba ngày  ba đêm, bằng không tôi liền gửi một ít phim cho Tiểu Dư để cổ vũ em ấy làm mặt trên.”

Lương Chu đen mặt.

Lăng Xuân tuy rằng thi thoảng không đáng tin nhưng hiệu suất làm việc vẫn rất nhanh.

Trốn thuế buôn lậu, hợp đồng lừa đảo, thông đồng đấu thầu… Không tra không biết, một khi tra ra dọa nhảy dựng, Lăng Xuân hưng phấn, ai u, các hạng mục Lương gia thật là đông đảo ghê.

Giải quyết xong đầu não, Lương Chu bắt đầu chuyên tâm tấn công Lưu Hào.

Đơn thuần giam lỏng cũng không bị xử nặng, nhưng nếu làm tổn thương người… Trách thì trách Lưu Hào ra tay với Lương Tử Tu quá ác, cố ép một thanh niên khỏe mạnh thành một người điên, tổn thương tinh thần, cũng coi như là tổn người người.

Tuy rằng không thể một mạng đổi một mạng nhưng nửa đời sau Lưu Hào nhất định phải sống trong ngục tù.

Trước khi trở về thành phố B, Lương Chu đi gặp Lưu Hào một lần. Hai người nói gì không ai biết, chỉ biết sau lần nói chuyện đó, Lưu Hào vẫn luôn không nhận tội đột nhiên thú nhận  cung khai mọi tội lỗi, nhận tội cũng nhận thật nhanh.

Lúc ngồi trên máy bay trở về, Lăng Xuân mệt mỏi chọc Lương Chu, hỏi: “Cậu và Lưu Hào kia nói cái gì vậy?”

“Không có gì.” Lương Chu lật một trang báo, thờ ơ nói: “Tôi chỉ đáp ứng hắn giúp Lưu Vũ Phân thoát khỏi chuyện này và đưa ra nước ngoài thôi.”

“Lưu Vũ Phân?” Lăng Xuân sửng sốt: “ Cô gái này vốn dĩ không hề tham dự việc làm ăn của Lưu gia, cô ấy được người Lưu gia bảo hộ rất tốt.”

“Quan tâm sẽ bị loạn thôi.”  Hắn đóng lại quyển tạp chí, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Nếu có một ngày hắn phạm tội bị bắt vào trong tù, có người lợi dụng điểm yếu dùng an toàn và tương lai của Sơ Lâm  để uy hiếp áp chế hắn, đừng nói chỉ là một công ty, cho dù bảo hắn cảm tâm tình nguyện cả đời ở trong tù, chỉ sợ hắn cũng sẽ nguyện ý.

Từ bụng ta suy ra bụng người, hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Lưu Hào, lại đồng tình Lưu Vũ Phân.

p/s: Biết vậy đừng làm, nhưng ai biết được kết cục tới nước này chứ, Lưu Vũ cũng đáng thương, dù sao cũng là đứa nhỏ mình nuôi từ bé, cũng có tình cảm chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận