Khuyên can mãi, Lương Chu rốt cuộc cũng chịu đi tới công ty làm việc, chẳng qua chỉ đi vào buổi sáng mỗi ngày, còn buổi chiều thì vẫn cứ cố chấp ở trong bệnh viện, nhìn chằm chằm Lý Đào và Dư Sơ Lâm ôn tập.
Bởi vì không thể tự viết chữ nên nội dung ôn tập của hai người đều tập trung ôn tập các kiến thức trọng yếu, một người hỏi một người đáp, gặp ý kiến bất đồng liền thảo luận một phen, nói chung, phối hợp rất ăn ý.
“Thi thử lần hai vừa kết thúc, cậu muốn nhìn bài thi không? Đề thi vật lý lần này khá khó.” Lý Đào lôi ra một bộ đề thi trong ba lô, hỏi.
“Vậy cho tớ xem đề vật lý đi.” Dư Sơ Lâm gật đầu.
Lý Đào tìm đề thi vật lý đưa tới trước mặt hắn, nói: “Mục trắc nghiệm khá tốt nhưng khó là ở đề phân tích.”
Dư Sơ Lâm cau mày nhìn đề mục, đột nhiên cười: “Khó có lúc cậu thi đạt trăm phần t trăm nhỉ.”
“Ừ.” Lý Đào buông đề thi, tay đột nhiên giữ mái tóc Dư Sơ Lâm, vẫn là bộ mặt không cảm xúc nhưng giọng nói thì khá dịu dàng: “Đề này cậu có thể hoàn thành hết cả… Tóc dài quá.”
“Thế sao?” Dư Sơ Lâm nhìn mái tóc của mình, bất đắc dĩ cười nói: “Nằm ở trên giường bệnh không thể cắt, cậu đừng nhìn tóc mái phái trước của tớ dài như vậy chứ thật ra tóc sâu đầu tớ ngắn lắm, lúc phẫu thuật phải cạo sạch hết, thật xấu.”
“Cậu đâu xấu.” Lý Đào lắc đầu, duỗi tay sờ gáy hắn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Quả nhiên là rất ngắn, đâm cả vào tay.”
“Ai ai, chớ có sờ, miệng vết thương vừa mới cắt chỉ, ngứa lắm.” Dư Sơ Lâm không ngờ hắn đột nhiên làm động tác thân mật như vậy, hơi ngẩn người, cười né tránh.
Lý Đào dừng tay một chút rồi thu về, đầu hơi quay đi, nhìn cánh tay phải bị băng bó của hắn, hỏi: “Đau không?”
Dư Sơ Lâm nhìn heo mắt hắn về tay phải mình, đáp: “Khi mới tỉnh biết mình bị gãy xương cũng chưa có cảm giác đau… Nhưng đến giờ, khá tốt, đã từ từ khép lại, chỉ là miệng vết thương có lúc ngứa mà không thể cào.”
“Ăn nhiều đồ bổ.” Lý Đào liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên đưa tay ra nhéo một cái vào chỗ lộ ra ngoài trên cánh tay phải: “Có cảm giác không?”
Ngón tay Dư Sơ Lâm theo phản xạ giật giật, cười, “Đương nhiên là có chứ, tớ cũng không phải tàn phế, cậu khi về nhớ nói với Vương Chí giúp tớ một tiếng, bảo cậu ta rằng tớ rất khỏe, cậu ta đừng có lo lắng.”
“Ừ.” Lý Đào gật đầu, yên lặng một lúc nhìn mắt hắn, đột nhiên nói nghiêm túc, “Sơ Lâm, cậu đừng chết.
Lý Đào rất ít khi gọi tên hắn, huống chí là dùng giọng điệu nghiêm túc như này, hắn ngẩn người, giương mắt nhìn đôi mắt đen luôn không có cảm xúc của hắn, cười đáp: “Đương nhiên rồi, tớ chính là người muốn sống lâu trăm năm.”
“Cậu nói, muốn sống lâu trăm tuổi.” Lý Đào vươn tay nắm tay hắn.
Dư Sơ Lâm giơ tay nắm lại, lắc lắc, cong khóe miệng, “Đương nhiên.”
Lương Chu vẫn luôn bàng quan đen mặt, đứng dậy buông văn bản trong tay, đi qua chen ngang cuộc nói chuyện của hai người, đầu tiên là sờ tóc Dư Sơ Lâm, sau đó nhét tay hắn vào trong chăn, dịu dàng hỏi: “Ôn bài một lúc rồi, nghỉ chút đi, có khát nước không?”
“Anh xử lý xong công việc rồi ạ?” Dư Sơ Lâm hỏi.
“Còn chút xíu nữa, chúng ta cùng giải lao một chút, được không?”
Dư Sơ Lâm gật đầu, nhìn Lý Đào: “Chúng ta nghỉ chút rồi lại xem đề thi, cậu muốn uống cái gì? Loại nước trái cây nào chỗ tớ cũng có hết.”
Lý Đào nghiêng đầu nhìn tầm mắt Lương Chu, sau đó hơi dịch đầu đi, đáp: “Tớ uống cùng loại với cậu là được.”
“Vậy hai ly nước chanh đi.” Dư Sơ Lâm nhìn Lương Chu.
Lương Chu ánh mắt thật sâu nhìn Lý Đào mới đứng dậy đi về bàn nhỏ rót hai ly nước chanh lại đây, một ly cho Lý Đào, một ly khác cắm ống hút đưa tới bên miệng Dư Sơ Lâm, giống như tùy ý hỏi: “Cậu tới bệnh viện giúp Sơ Lâm ôn tập, giáo viên và cha mẹ có đồng ý không?”
Lý Đào uống một ngụm nước trái cây, rất bình tĩnh đáp: “Tôi xin ôn tập ở nhà, thầy đã phê, cha mẹ cũng đồng ý. Ở trường ngốc cũng chỉ có làm mấy bộ đề thi mà thôi, không có gì khác nhau, về nhà làm cũng như vậy thôi.”
“Có thể xin ở nhà ôn tập?” Dư Sơ Lâm trừng mắt: “Thầy Cao sẽ đồng ý?”
Lý Đào quay đầu nhìn hắn, ánh mắt ấm áp: “Thành tích tớ tốt, thầy dĩ nhiên không có ý kiến.”
Thì ra là đặc quyền của học sinh xuất sắc, Dư Sơ Lâm sáng tỏ gật đầu, than thở:: Trước kỳ thi đại học một tháng thi thử dày đặc như vậy cũng không biết mọi người có chịu nổi không.”
“Không cần lo lắng.” Lý Đào buông cốc nước trái cây, bắt đầu thu thập đề thi, giải thích: “Thầy Cao nói chỉ thi thử ba lần, tuần cuối cùng sẽ để mọi người thả lỏng một chút, còn cho mọi người nghỉ vài ngày trước khi thi đại học.”
“Vậy thì tốt!” Dư Sơ Lâm yên tâm, cười hỏi: “Tớ này có tính là ở nhà ôn tập không nhỉ? Còn có người học chung, tớ đây chính là đãi ngộ cao cấp, chỉ là làm phiền cậu rồi.”
Lý Đào bị ảnh hưởng bởi hắn cười, trên mặt cũng lộ ý cười, nói: “Không có phiền, học chung với cậu còn yên tĩnh hơn học ở trường.”
“Vậy thì tốt!”
Hai người lại tiếp tục hàn huyên, Lương Chu ngồi một bên nhìn bọn họ, ánh mắt thâm trầm.
Ngày hôm sau, Lý Đào lại lần nữa đúng giờ đến chơi.
Vừa hôn xong, Lương Chu bình tĩnh đứng dậy, sờ sờ khóe miệng Dư Sơ Lâm, quay đầu nhìn Lý Đào đẩy cửa tiến vào, bình tĩnh đến quỷ dị: “Đã tới rồi? Anh đi cắt trái cây cho các em.”
Dư Sơ Lâm nghiêng đầu nhìn Lý Đào đứng ở cửa khong có vào, mặt có chút hồng, trong lòng thì mắng một trăm lẻ tám lần Lương Chu loạn hôn mọi lúc mọi nơi, lúng túng nói: “Lý Đào, cậu đã tới rồi, tớ với anh tớ, ừ, chính là cậu đã thấy đấy…” Dù sao quan hệ của hai anh em hắn sớm muộn gì bạn bè hắn cũng sẽ biết, nếu đã bị thấy vậy thì thẳng thắn thừa nhận luôn…
Không được, vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.
Thật ra hắn vẫn luôn cảm thấy, lấy trình độ nhạy bén của Lý Đào hẳn đã biết chút về quan hệ giữa hai anh em hắn, không biết chừng đã sớm bị người ta phát hiện rồi.
“Tớ biết!” Tầm mắt Lý Đào quét một vòng giữa hai người, cúi đầu đi đến bên giường ngồi xuống, cẩn thận nhìn kỹ mặt Dư Sơ Lâm, sau đó tiến lên trước, khom người cúi đầu và rất nhanh như chuồn chuồn lướt hôn trên môi hắn, sau đó lại đứng dậy, giơ tay sờ tóc hắn: “Cậu và anh cậu ở bên nhau, tớ biết… Còn có, tớ thích cậu, rất lâu rồi.”
Dư Sơ Lâm choáng váng.
Lương Chu bưng hoa qua dứng ở phía sau Lý Đao, dao gọt hoa quả trong tay rất lạnh lẽo, giọng nói rất trầm thấp, hỏi: “Cậu vừa mới làm gì với Sơ Lâm, hả?”
“Tôi vừa thổ lộ.” Lý Đào hoàn toàn làm lơ sự địch ý và uy hiếp của hắn, buông ba lô xuống, lấy bộ đề thi ra ngoài: “Ôn tập đi, hôm nay chúng ta lại làm đề thi tiếp.”
Lương Chu tiến lên một bước, “Cái tên này…”
“Anh, buông dao xuống, bình tĩnh nào.” Dư Sơ Lâm cuống quýt ngăn cản động tác nguy hiểm của Lương Chu, quay đầu rối rắm nhìn chằm chằm Lý Đào thật lâu, sau đó chần chừ nói: “Lý Đào, cậu chừng nào thì…”
“Không biết, nhưng thích chính là thích thôi.” Lý Đào buông đề thi, không hề sợ hãi Lương Chu cầm dao ở sau lưng, bình tĩnh đối diện với Dư Sơ Lâm, chỉ tay vào Lương Chu, hỏi: “Cậu thích anh ta sao? Ở bên anh ta cậu vui không?”
Chắc là vì thái độ Lý Đào quá bình tĩnh, quá thản nhiên, khiếp sợ và lúng túng trong lòng Dư Sơ Lâm cũng dần biến mất, bình tĩnh lại nhìn Lương Chu một cái, gật đầu: “Ừ, thích, rất vui vẻ.”
Đáp án giống như trong dự kiến, cho nên… Không có gì khó chịu hết. Hắn rũ mắt, che giấu cảm xúc trong mắt mình, tay hơi nắm chặt, lại rất nhanh buông ra, gật đầu: “Tớ hiểu, ôn tập đi.”
“Cảm ơn tâm ý của cậu.” Dư Sơ Lâm có chút không biết làm sao.
“… Ôn tập đi.” Lý Đào không nhìn hắn, mở tập đề thi, cầm bút: “Khi ngày đó thích cậu, tớ đã chuẩn bị tốt tâm lý khi thất bại. Thầm mến tỷ lệ thành công rất thấp, mối tình đầu tủy lệ lâu dài càng thấp, cùng với cố chấp không bằng lui về sau một bước làm bạn còn có thể lâu dài hơn chút.” Hắn nói, có lẽ là để cho Dư Sơ Lâm nghe cũng có lẽ là đang thuyết phục chính mình… Thật ra thì hắn đã sớm nhìn ra điểm này, cho nên một mực không nói ra, có thể trở thành bạn là tốt… Lời vừa mới thổ lộ và nụ hôn trộm kia, mối tình đầu của hắn… cũng coi như là viên mãn đi.
Thứ cầu mà không được quá nhiều, hắn đã sớm học được lui một bước trời cao biển rộng.
Lương Chu buông dao gọt hoa quả, đặt hoa quả lên tủ đầu giường, nhìn Lý Đào một cái, lùi về sô pha tiếp tục xử lý văn bản.
Dư Sơ Lâm nhìn Lương Chu một cái lại nhìn Lý Đào một cái, há miệng thở dốc, nhưng không biết nên nói cái gì. Hắn thật sự không nghĩ rằng Lý Đào sẽ… Tuy rằng tính tình Lý Đào không tốt lắm nhưng làm bạn bè thì hắn vẫn rất tốt, nhưng hôm nay…
“Cái gì cũng đừng nói.” Lý Đào giương mắt, chống lại tầm mắt hắn nhìn, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ôn tập đi… Còn có nửa tháng nữa thi rồi… Đều sẽ khá lên.”
Dư Sơ Lâm yên lặng hồi lâu, rốt cuộc mỉm cười gật đầu: “Được rồi, bắt đầu ôn tập nào.”
Sau khi kết thúc buổi ôn tập dị thường yên tĩnh, Lý Đào thu dọn sách vở, yên lặng rời đi, khi đi tới cửa thì đột nhiên dừng lại, đưa lưng về phía Dư Sơ Lâm, nói: “Tớ cần chút thời gian… Ngày mai tớ sẽ không đến… Ngày kia, ngày kia tớ lại tới.”
Dư Sơ Lâm nhìn theo bóng hắn rời đi, gật đầu: “Được.”
Tay Lý Đào nắm thật chặt, mở cửa, không quay đầu lại, bước đi thật nhanh.
Lương Chu buông văn bản tới ngồi bên Dư Sơ Lâm, cầm tay hắn, dịu dàng hỏi: “Suy nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ về Lý Đào.” Hắn thở dài, nâng mắt, cầm lại tay hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Nếu như không có anh, nói không chừng em sẽ yêu thử yêu Lý Đào, ừ, cảm giác cùng ở bên hắn rất tốt, tuy rằng tính tình hắn không tốt lắm nhưng suy nghĩ kỹ một chút, tính tình hắn như vậy cũng không phải là không tốt.”
Lương Chu đen mặt, cúi đầu mạnh mẽ gặm hắn một hớp, uy hiếp: “Em dám.”
Dư Sơ lâm cười né tránh, lắc đầu: “Không dám không dám, em chỉ là đang nghĩ mà thôi.”
“Nghĩ cũng không cho.” Lương Chu giữ mặt hắn, mặt trầm như nước để sát vào: “Xem ra là anh dạo này quá sủng em, tâm lại không biết thu lại, nói không chừng ngày nào đó em sẽ chạy theo trai.”
Dư Sơ Lâm buồn cười ra tiếng, vươn tay còn tốt bóp mặt hắn, nói: “Tức cười quá, bình giấm chua.”
Hai người cười đùa, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mở ra.
“Sách, hai người các cậu chú ý một chút cái coi, đây là bệnh viện đấy.” Lăng Xuân mặt đầy ghét bỏ đi vào, ném một tập văn bản cho Lương Chu: “Phán án tử, hai người đều là không hẹn, Lương Kiến lần hai bị trúng gió, chắc sẽ không ở trong tù được bao lâu sẽ chết.”
Lương Chu đứng dậy nhìn qua tập hồ sơ, biểu tình lãnh đạm: “Hắn sống hay chết không có quan hệ với tôi.”
“Xem bộ dạng này của cậu, đừng nghĩ chuyện này nữa.” Lăng Xuân lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống, cảm thán: “Lương Kiến này đúng là ngu, có người dưỡng lão còn không tốt sao? Hết lần này tới lần khác muốn tìm con đường chết. Giờ thì tốt rồi, lần thứ hai trúng gió, còn với thân phận phạm nhân, cậu không giúp ông ta, ông ta chỉ có thể từ từ treo mạng đến cuối cuộc đời ở trong tù.”
Lương Chu nhíu mày không nói.
Dư Sơ Lâm trấn an cầm tay hắn.
Thấy vẻ mặt Lương Chu có chút không đúng, Lăng Xuân quyết đoán nói sang chuyện khác, cười tủm tỉm nhìn Dư Sơ Lâm: “Đại nạn không chết tất có hậu phúc, Tiểu Dư à, đồ bên trong cái rương bị khóa kia của mẹ em có thứ gì tốt?” Hắn vừa nói, vừa móc một cái chìa khóa từ trong túi ra: “Cái rương kia có ba tầng, tất cả đều là đồ trang sức, còn không tiện nghi sao, đổi thành tiên cũng đủ cho em tiêu xài thật nhiều năm, anh giúp em tìm két sắt ngân hàng gửi rương, đây là chìa khóa.”
“Hóa ra là đồ trang sức, em còn tưởng rằng chỉ là rương hóa trang cũ của mẹ em thôi.” Dư Sơ Lâm lúc này mới nhớ tới rương hóa trang kia, sau đó thì liền 囧 (Phiền muộn). Lưu lại trang sức kia… để cho ai đeo?
“Anh giữ giúp em.” Lương Chu cất kỹ chìa khóa, nói: “Dù sao cũng là thứ mẹ em lưu lại, để vậy, không có gì thì nhìn chúng một chút cũng tốt.”
Dư Sơ Lâm gật đầu.
Lăng Xuân nhìn hai người ở chung, giơ tay lên chống mặt, hỏi: “Tôi nói này, hai người đây là xuất quỹ thành công à? Ông bà ngoại nói sao?”
Dư Sơ Lâm ngẩn người, nhớ tới người nhà Chu gia tới thăm dặn dò anh cậu phải chiếu cố ông bà ngoại mình thật tốt mà có chút xấu hổ… Nhìn thái độ của người nhà họ Chu, hẳn là coi như thành công đi.
Khác với Dư Sơ Lâm không xác định, Lương Chu quả quyết gật đầu, khẳng định: “Ừ, thành công.”
Lăng Xuất huýt sáo: “Quả nhiên là có hậu phúc, cửa ải khó khăn là người nhà đã qua được, hai người lúc này mới bao lâu mà đã thu phục rồi.”
Dư Sơ Lâm nhìn Lương Chu: “Ông ngoại cũng…”
“Đồng ý.” Lương Chu gật đầu, cho đáp án khẳng định: “Khi em hôn mê, ông ngoại có tìm anh một lần, không sao, bác cả và cậu út cũng đã biết quan hệ của chúng ta, em dưỡng thương cho thật tốt, vết thương lành, chúng ta cùng ngồi nói chuyện với ông ngoại một chút.”
“Vâng!” Tảng đá lớn trong lòng Dư Sơ Lâm rơi xuống, dùng sức gật đầu.
“Tôi tính một chút.” Lăng Xuân lấy điện thoại ra nhìn, đột nhiên cười như một kẻ gian, nhìn Dư Sơ Lâm: “Tiểu Dư à, tháng chín năm nay em vừa đủ mười tám tuổi nhỉ?”
“Vâng!” Dư Sơ Lâm thành thật gật đầu, mặt Lương Chu thì bắt đầu biến đen.
Lăng Xuân nháy mắt với hắn, nói: ” Cần tài liệu nghiên cứu không? Các em bây giờ là lưỡng tình tương duyệt, lại gặp mặt gia trưởng rồi… anh em cũng đã nghẹn thật nhiều năm, cậu ta lại không có kinh nghiệm, đoán chừng phương diện kỹ thuật, chậc chậc.”
Dư Sơ Lâm choáng váng một lúc mới kịp phản ứng thứ tài liệu nghiên cứu hắn nói là thứ gì, mặt dần đỏ lên. Là một học sinh chăm chỉ học hành, phim phiến gì đó hay vẫn là nam nam… Ách, hắn đúng là chưa từng xem qua…
Lương Chu trực tiếp đứng dậy tiễn khách, cứng rắn nói: “Sơ Lâm muốn nghỉ ngơi, cậu mau đi đi.”
Lăng Xuân nhướng mày, bất động như núi: “Tất cả mọi người đều là người lớn, thẹn quá hóa giận là không tốt đâu.”
“Công ty gần đây có vài hạng mục hơi loạn, yêu cầu…”
“Được rồi, được rồi, được rồi, miễn nhắc với hạng mục, tôi đi, tôi đi là được.” Lăng Xuân bĩu môi, nghiêng đầu nháy mắt một cái với Dư Sơ Lâm, chậm rãi.
Phòng bệnh yên tĩnh lại, mặt Lương Chu vẫn còn rất đen.
Dư Sơ Lâm quét mắt nhìn trên xuống dưới dáng người Lương Chu, híp mắt: “Anh, đã nói lấy thân báo đáp, đến lúc đó lần đầu tiên… Em tới?”
Mặt Lương Chu hoàn toàn đen.
Cuộc sống dưỡng thương chớp mặt đã đi qua, mấy ngày trước khi thi, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ, Dư Sơ Lâm đứng dậy xuống giường, mang theo cái nạng.
Hắn khôi phục rất nhanh, đi lại cũng không phải quá cố sức, có sự trợ giúp của nạng, xương sống có thể vẫn luôn một mực giữ thẳng, thi qua loa chắc không có vấn đề gì. Kẹp tay phải đã được dỡ xuống, vì lý do an toàn nên vào thời điểm luyện tập khôi phục, tốc độ viết của hắn thả chậm một chút.
Lương Chu lại lần nữa bỏ qua chuyện công ty, làm ông chủ phủi tay, mỗi ngày đều vùi mặt ở bệnh viện giúp Dư Sơ Lâm luyện tập khôi phục, sức mạnh tri kỷ tỉ mỉ kia thật sự là bạn trai nhị thập tứ hiếu*.
Dần dần người nhà họ Chu tiếp nhận quan hệ của hai người đều nhao nhao tỏ vẻ không chịu nổi, đã từng là đứa cháu ngoại/ cháu ngoại trai/ em họ/ anh họ mặt liệt không thích biểu đạt tình cảm khi yêu lại hoàn toàn thay đổi thành một người khác, thật đáng sợ.
Đối với việc này, Dư Sơ Lâm có chút xấu hổ, lại có chút quẫn, nhưng cũng may thái độ của mọi người Chu gia vẫn giống như trước, thậm chí còn nhiệt tình và thân thiết hơn khiến lúng túng trong lòng hắn cũng giảm bớt không ít.
Ngoại lệ duy nhất chính là Chu Hòa.
Bưng ly kem, Chu Hòa rối rắm nhìn Dư Sơ Lâm mang theo nạng đi loạn, vẻ mặt vặn vẹo: “Sơ Lâm… Không phải, chị dâu… Không không không, cũng không phải, chị, chị… Trời ơi! Tớ rốt cuộc nên gọi cậu là cái gì đây!”
“Yên tĩnh, đây là bệnh viện.” Lương Chu buông xuống trái cây đã được gọt sạch, giơ tay gõ đầu Chu Hòa, lại đi qua đỡ Dư Sơ Lâm, hỏi: “Có mệt không? Trước nghỉ tí đã, sau đó lại đi tiếp, anh xoa xoa bả vai giúp em.”
“Không sao cả, em mới đi một chút thôi.” Dư Sơ Lâm lắc đầu, nhìn Chu Hòa ở phía sau, cười nói: “Đương nhiên gọi tớ là Sơ Lâm, đừng nghĩ nhiều, chúng ta ở chung trước kia như thế nào thì giờ tiếp tục ở chung như thế đấy, ok?”
Lương Chu híp mắt nhìn Chu Hòa, lạnh buốt: “Kem sắp chảy, ăn đi.” Nói xong, tay đỡ Dư Sơ Lâm ngồi xuống mép giường, kéo bàn hoa quả qua, dịu dàng hỏi: “Muốn ăn gì?”
Chu Hòa run lẩy bẩy, buông kem, che gò má: “Các anh như vậy…Em đau răng.”
Lương Chu trừng hắn, “Da ngứa?”
Chu Hòa vội vàng lắc đầu, nhìn Dư Sơ Lâm: “Cậu giờ là chị dâu họ … ách, mặc kệ! Anh họ bắt nạt tớ, cậu có quản không?”
“Quản.” Dư Sơ Lâm cười gật đầu, duỗi tay đẩy Lương Chu: “Đừng hù dọa Chu Hòa, được rồi, em khát, muốn uống nước.”
Lương Chu bất đắc dĩ liếc hắn một cái, sau liền đứng dậy đi rót nước.
“Ôi, vậy mà lại nghe lời …” Chu Hòa trợn mắt há miệng, sau đó dựng ngón tay cái với Dư Sơ Lâm: “Người chị dâu họ này, tớ nhận!”
Dư Sơ Lâm cười to ra tiếng.
Ngày thi đại học, Dư Sơ Lâm lặp đi lại lại động tác kiểm tra chứng minh thư và thẻ dự thi, sau khi đảm bảo mang đầy đủ mọi thứ thì cùng Lương Chu đi tới trường thi.
Chu Hòa tới trước, thần kinh hơi điên chạy tới chạy lui, nhìn thấy Dư Sơ Lâm đi tới thì lập tức như nhìn thấy cứu tinh mà nhào tới, kêu gào: “Sơ Lâm, mau tới phù hộ tớ phát huy bình thường!”
Lương Chu đẩy hắn ra, đen mặt: “Đừng đụng vào em ấy.”
Dư Sơ Lâm cười chào hỏi, chỉ tay vào nạng của mình, nói: “Tình huống bức bách, không thể tiếp nhận cái ôm nhiệt tình của cậu, bình tĩnh đi thi đi, càng khẩn trương càng dễ phạm sai lầm.”
Chu Hòa lau mặt, hít thở sâu: “Được! Tớ nghe cậu, tớ không khẩn trương.”
“Tiểu tử thối, cũng không có ai ép con thi trạng nguyên, tự khẩn trương làm gì?” Chu Thanh Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, đưa nước mình mua cho Chu Hòa và Dư Sơ Lâm, nói: “Tiểu Du, cháu đừng bị Tiểu Hòa ảnh hưởng, bình tĩnh thì tốt.”
“Cháu biết!” Hắn gật đầu.
Lý Đào đi thi một mình, hắn liếc mắt nhìn Dư Sơ Lâm ăn mặc đặc thù đứng trong đám động mà chậm rãi đi qua chào hỏi với hắn.
“Nóng à?” Hắn chỉ tay vào cái nạng vừa nặng vừa dày trên người Dư Sơ Lâm.
Dư Sơ Lâm gật đầu, uống nước: “Có chút.”
“Trường thi có điều hòa, khá tốt.”
“Ừ.”
Sau khi thổ lộ, hai người ở chung xấu hổ mấy ngày liền khôi phục trạng thái như trước, Lý Đào rất thản nhiên, tâm tình Dư Sơ Lâm bình thản đối xử với hắn như trước.
Sau khi nói vài câu, Lý Đào đột nhiên duỗi tay, sờ đầu như gai đâm của Dư Sơ Lâm, hỏi: “Cắt tóc?”
Dư Sơ Lâm nhìn Lương Chu trong nháy mắt đen mặt, có chút buồn cười gật đầu, đáp: “Ừ, cũng không thể mang cái đầu như bị chó gặm đi thi được.” Sau khi bày tỏ, Lý Đào đột nhiên thích tiếp xúc cơ thể với hắn, nhưng cũng chỉ là một chút, sau khi sờ đầu chạm nhẹ tay gì đó thôi, mà toàn chọn lúc có Lương Chu mới làm vậy, vừa thấy liền biết là cố ý.
Khiêu khích ngây thơ như vậy… Chơi thật vui.
“Đừng uống quá nhiều nước trước khi thi.” Lương Chu chen ngang giữa hai người, cắt đứt đối thoại của cả hai.
Lý Đào nghiêng đầu liếc hắn một cái, không nói lời nào.
Lương Chu trực tiếp làm lơ hắn.
Ánh mắt Chu Hòa nghi ngờ nhìn bọn họ ở chung, sau đó khiếp sợ há to miệng, kéo cha mình, lắp bắp nói: “Là con quá nhảy cảm sao… Anh họ, đây là có tình địch, đúng không?” Trước khi còn không có cảm thấy gì, nhưng sau khi hiểu ra nam nam cũng có thể ái muộn, bây giờ hắn nhìn ai cũng… Ôi, trời ơi, hắn vẫn là thiếu niên trong sáng mà! Không thể như vậy!
Chu Thanh Nhân tát một cái vào gáy hắn, quát: “Hỏi cái gì mà hỏi, giờ lại không khẩn trương sao? Kiểm tra cho cha xem còn thứ gì không mang theo không, thật là ngốc.”
“Bất công!” Chu Hòa vội vàng nhảy ra, cúi đầu kiểm tra túi thi.
Lý Đào nhìn hai cha con ở chung rồi nghiêng đầu, yên lặng.
Trước khi đi, thầy Cao đã tìm đến trước vài ngày, quan tâm hỏi vài câu, sau đó lại đi tìm những bạn học khác.
Thân phận Lương Chu đặc thù, không thể đứng lâu ở nơi có nhiều người nên kéo Dư Sơ Lâm lên xe, chờ khi bắt đầu thi.
Chu Hòa huyên náo không dừng được, Chu Thanh Nhân cũng bất đắc dĩ, sau khi gọi điện thoại cho người nhà mới kéo hắn tới một chỗ râm nhắc nhở trước khi thi.
Lý Đào lặng lẽ đi lại giữa đám đông, móc điện thoại vẫn luôn không có động tĩnh ra nhìn một chút, sau đó nhấn tắt máy.
Tuổi niên thiếu có thể tự do sống phóng khoáng, sắp kết thúc.
P/s: 二十四孝 = Nhị thập tứ hiếu = một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Xem thêm tại: đây
Lời của mèo: Ờ thì Lý Đào là một người rất khá, cái cách thể hiện tình cảm cũng khá thú vị, có lẽ cậu bé ấn tượng mạnh với Sơ Lâm từ ngày đầu lớp 10, có người dám xung phong lên bảng giải đề giống mình, mà cái người này lại có thành tích thi cuối cấp 2 tệ hại ơi là tệ hại nhưng lại có kết quả thi nguyện vọng 2 cao ngất ngưởng mà mình không ưa. Có lẽ cũng bắt đầu có chút rung động từ cái ngày nhận được viên kẹo đường trong ngày họp phụ huynh, khi tất cả mọi người đều có cha mẹ đi họp còn bản thân đơn độc không có ai, lúc này nhận được viên kẹo ngọt ngào từ tay Sơ Lâm. Rồi cứ vậy, cậu bé dần mở rộng trái tim với cái người bạn này, và tăng cấp lớn nhất khi cả hai ngồi cùng bàn, chú ý nhiều hơn nên dần tình cảm bạn bè biến chất thành thích đơn phương con nhà người ta.
Như Sơ Lâm đã nói, nếu không có Lương Chu, hẳn cậu sẽ thích Lý Đào, chỉ tiếc rằng không có từ nếu như, hy vọng Lý Đào tương lai sẽ tìm được một người mình yêu và người đó cũng yêu cậu.
Xem ra gia đình Lý Đào cũng không êm đẹp, không biết là cha mẹ ly dị hay là quá bận rộn công việc không quan tâm con cái nữa hay không.
Nẹp
Nạng