Văn phòng chủ tịch Thanh Trì Quốc tế.
Trương Khiêm cầm tờ báo, cười đến không có chút hình tượng nào, nói: “Thật náo nhiệt: Ngàn người chung một giường lớn! Đi đường bộ gặp trục trặc, khu nhà sinh viên xx trường đại học B bị yêu cầu khẩn cấp chuyển đi tới khu nghỉ ngơi trong sân bóng rổ… Ha ha ha, cảnh báo cực HOT mới phát ra mấy ngày, Sơ Lâm ở trường học liền đi đường bộ cũng gặp khó khăn, ha ha ha ha, còn có tên phóng viên này dùng từ nữa, náo nhiệt ha ha ha, tôi thích cái từ hình dung này.”
Hà Long yên lặng liếc mắt nhìn hắn, lại mở văn bản trong tay mình ra lần nữa, cúi đầu chuyên tâm đọc tài liệu.
“Tôi nhớ Sơ Lâm rõ ràng ở khu kí túc xá tân sinh viên, sao khu kí túc xá tân sinh viên lại có thể đi đường gặp trục trặc được? Đúng rồi, sáu tháng cuối năm Sơ Lâm đã lên năm hai, cưỡng chế ở kí túc xá trong trường cũng kết thúc, có thể về nhà ở không?” Triệu Tri tắt giao diện máy tính, thắc mắc, hỏi.
Hà Long vẫn như cũ chuyên chú với tờ báo của Trương Khiêm, “Tôi gọi điện thoại hỏi, lần này đi đường gặp trục trặc là vì đại học B có một khu kí túc xá cũ Tân An bị tê liệt, không thể thông suốt. Còn việc Sơ Lâm có thể về nhà ở hay không… Ông chủ còn chưa liên lạc với cậu ấy.”
Triệu Tri gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, híp mắt nhìn Trương Khiêm, ném văn bản qua, “Đừng cười nữa, dự án kế hoạch mới cậu đã nhìn chưa? Sắp kết thúc xây dựng Thành phố Giải trí, cậu đừng có qua loa.”
“Tôi đã biết.” Trương Khiêm không chút để ý xua xua tay, tầm mắt vẫn dính trên phần tin tức đầu tiên của tờ báo: “Bản kế hoạch đó tôi đã nhìn, cũng đã sửa vài chỗ, cũng đã gửi vào e-mail cho anh, anh tự đi nhìn đi.”
“Vậy sao?” Lương Chu đen mặt đẩy cửa đi vào, khí lạnh đầy người: “Tôi và Diêm Khải Văn vừa liên lạc với nhau, bên thành phố giải trí cần thêm một chút đồ, đây là danh sách, Trương Khiêm cậu đi làm đi.”
Trương Khiêm hỏa tốc ngẩng đầu, không thể tin được, nói: “Vì sao là tớ? Mục này đâu do tớ phụ trách, trên tay tớ còn một đống việc đây này.”
“Có thời gian rảnh xem loại báo lá cải này, chứng minh việc trên tay cậu còn chưa có đủ nhiều.” Lương Chu đi đến bên bàn làm việc kéo ngăn kéo ra, lấy một tập tài liệu ném đến trước mặt hắn, bắt đầu thu dọn cái bàn: “Buổi chiều tôi còn có việc, mọi người cứ họp trước, buổi tối báo cáo kết quả cho tôi, cứ vậy đi, tôi đi trước.” Nói xong cũng dọn sạch đồ kéo ngăn kéo khóa lại, đi nhanh ra ngoài.
Triệu Tri nhíu mày: “Chuyện gì mà gấp như vậy? Chẳng lẽ việc mở công ty con mới của Vinh Quang có vấn đề sao?”
“Không phải?” Tay Lương Chu cầm then cửa, quay đầu lại, nhìn tờ báo đè dưới tay Trương Khiêm, trong giọng nói mang theo sự nghiến răng nghiến lợi: “Có người vui đến quên cả trời đất, tôi muốn đi bắt hắn về.”
Cạch——
Cửa văn phòng đóng lại.
Trương Khiêm thu hồi tầm mắt đang trừng trên cửa, sờ sờ trái tim nhỏ bị tra tấn, lại nhìn về phía Triệu Tri, nhỏ giọng: “Chu, cậu ta đây là…”
“Bình dấm chua bị đổ.” Triệu Tri có kết luận, đứng dậy dọn đồ: “Trước khi cậu ta trở về, cậu tốt nhất là hãy nghĩ cách thu phục tờ báo trước mắt đi, còn có, cũng chuẩn bị tốt báo cáo Chu vừa đưa cho cậu đi? Một tí nữa sẽ dùng trong hội nghị. Hà Long, chuyện hôm qua tôi và cậu nói tới còn có chút chi tiết cần xác nhận lại, trước khi hội nghị bắt đầu, có thể chiếm chút thời gian của cậu không?”
Hà Long lắc đầu, “Không phiền.”
Hai người hấp tấp đi rồi, trong văn phòng rộng mở chỉ còn lại Trương Khiêm ngây ngốc cùng với hai tập tài liệu trước mặt hắn.
“Báo cáo? Báo cáo gì? Làm báo cáo cũng là việc của tôi sao? Không đúng, chẳng lẽ Lương Chu đã sớm nhìn thấy tờ báo kia? Cậu ta còn nói mình nhàm chán? Xem tờ báo kia sớm hơn mình không phải là càng nhàm chán hơn hả? Từ từ… Này! Các người vì sao muốn tăng thêm việc cho tôi! Tôi là vô tội mà! Này!”
Sân bóng rổ đại học B, giờ đây đang diễn ra một trận bóng rổ hữu nghị.
Dư Sơ Lâm lau sạch mồ hôi trên mặt, vui vẻ vỗ tay ăn mừng với người bạn cùng phòng, nói: “Vừa mới ba cú rất tuyệt! Có hy vọng thêm bàn không?”
Người có dáng người cao tên Hướng Bằng cười cộc lốc, tự tin nói: “Dĩ nhiên, tớ sẽ gỡ lại toàn bộ những màn thua trận trước đó!”
“Tớ xem trọng cậu!” Dư Sơ Lâm dựng ngón cái.
“Cùng nhau cố lên!” Hướng Bằng vỗ bờ vai hắn, trước khi trọng tài tuyên bố bắt đầu lần nữa đã nhanh chóng trở về vị trí của mình.
Dư Sơ Lâm quay đầu, gật đầu với hai người bạn cùng phòng và cách vách khu kí túc xá, lắc lắc cánh tay, cong lưng, nhìn đối thủ của mình như hổ rình mồi, cười nói: “Cố lên, tớ rất mong chờ nhìn thấy cậu ký tên trên tờ giấy bữa tối nay đấy.”
Đội viên đối phương phụ trách phòng thủ hắn nhếch miệng cười, trêu chọc nói: “Tớ nghĩ phần lớn các cô gái đang xem ở đây đều không thể không mong chờ tối nay sẽ mua được chữ ký của cậu trên tay tớ đâu.”
“Cá cược nhé? Người thua phụ trách bữa sáng ngày mai.” Dư Sơ Lâm buồn cười liếc hắn, vươn tay ra với hắn.
Đội viên đối phương cũng giơ tay, dùng sức cầm lấy bàn tay hắn, nhướng mày: “Đương nhiên là cá luôn, còn nữa, cậu thua chắc rồi.”
Tiếng còi vang lên, thi đấu lại bắt đầu lần nữa, cổ động viên đột nhiên thét chói tai, gần như sắp lật tung nóc nhà.
Lương Chu cau mày đi vào sân bóng rổ, lại lần nữa gọi di động cho Dư Sơ Lâm nhưng vẫn không có ai bắt máy. Hắn đen mặt cúp điện thoại, tìm số điện thoại của Vương Chí và gọi qua.
Điện thoại rất nhanh được bắt, bên kia cũng ầm ĩ giống hệt bên này, hắn nhíu mày, không thể không tìm một góc hơi yên tĩnh để ngồi xuống thì mới có thể nghe thấy đối phương nói cái gì.
“Em nói Sơ Lâm đang ở đây?”
Vương Chi nhìn Dư Sơ Lâm hoạt bát chạy, hưng phấn nói: “Đúng vậy! Em không ngờ kỹ thuật bóng rổ của Sơ Lâm lại tiến bộ nhanh như vậy, anh không biết đâu, cậu ta sắp thành thần tượng trường học rồi! Ảnh đế sao bên anh nghe ồn vậy, có phải anh cũng đang xem bóng rổ không? Anh nhìn thấy những nữ sinh điên cuồng kia không? Phần lớn các cô đều vì Sơ Lâm mà tới đó, ha ha ha! Sơ Lâm quá tuyệt vời!”
Đúng là quá tuyệt vời, đến nỗi còn không nhớ về nhà, Lương Chu cắn răng nghĩ. Hắn nhiều ngày cuối tuần tận tâm bồi luyện cũng không phải là vì để người yêu chạy tới trường học thành thần tượng của đám nữ sinh trong trường học đâu!
Tâm tình đen tối treo điện thoại, hắn lướt qua đám người nhìn về phía những cầu thủ dưới sân, sau đó rất nhanh nhìn thấy thân ảnh nào đó và sải bước đi về phía trước.
Tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác vang lên ở xung quanh, các nữ sinh kêu tên cầu thủ họ biết, thể hiện rõ sự nhiệt tình của các cô.
Ở trong một đám sinh viên mặc quần áo trẻ trung, Lương Chu một thân tây trang có thể nói là rất chói mắt. Có người chú ý tới hắn, nhưng rất nhanh, lực chú ý của họ lại trở về sân bóng.
“Điểm số đang quay ngược! Quay ngược rồi! Cú úp rổ* quá đẹp! Trời ơi, sức bật của Dư Sơ Lâm quá bổng! A a a, cậu ấy có phải là cao hơn hồi học kỳ 1 không?”
“Sau khi cậu ấy cắt tóc càng đẹp trai hơn! Tớ quyết định, tớ muốn theo đuổi cậu ấy!”
“Vậy cậu phải chậm rãi xếp hàng nhé, nhiều cô gái thích cậu bạn ấy lắm đấy.”
“Không! Dư Sơ Lâm là của mọi người! Ai cũng đừng nghĩ độc chiếm!”
“Lại vào rồi! Lại vào! Trời ơi, động tác lau mồ hôi của cậu ấy sao mà đẹp trai thế, tớ sắp khó thở rồi.”
“Dư Sơ Lâm, cố lên!”
“Dư Sơ Lâm, tôi yêu bạn!”
Không khí hiện trường lại xốc lên một chút * (chẳng biết tác giả uốn viết cái gì ở đây nữa, có mỗi một dấu *).
Lương Chu bước chân tới gần dừng lại một chút, hắn nhìn người tỏa sáng trong mắt mọi người ở phía dưới lại nhìn khán giả nhiệt tình, dừng bước và xoay người tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Xung quanh vẫn rất náo nhiệt, hắn lại cảm thấy trong lòng không vui.
Người yêu dần lớn lên, còn mình thì dần già đi, có thể sống những ngày tháng với Sơ Lâm còn được bao lâu đây?
p/s: Úp rổ còn gọi là dunk/slam dunk: là một thuật ngữ quen thuộc trong bóng rổ, nó có nghĩa làúp rổ – bạn sẽ làm sao đưa bóng vào rổ bằng một cú đánh rất mạnh kèm theo một cú bật cực đẹp mắt ở trên không
– Sao Lương Chu lại suy nghĩ vấn đề tuổi tác ghê như vậy nhỉ, hai người hơn nhau chỉ có 7-8 tuổi, đâu có già lâu, cái tuổi này là cái tuổi lý tưởng kết hôn giữa các cặp vợ chồng đấy. Lo bóng lo gió, nghĩ cũng là tội.