Người Giấy Thế Thân

1.

Thời gian ở nhà càng lâu tôi lại càng cảm thấy những người xung quanh không còn là những người mà tôi đã từng quen biết trước đó, tuy rằng dáng vẻ của bọn họ không thay đổi nhưng tôi lại cảm thấy họ đã bị thay thế.

Mọi chuyện phải bắt đầu kể từ khi tôi mới vừa trở về nhà…. Truyện Light Novel

Bốn năm trước, trong một lần ngồi xe buýt tôi gặp phải một tai nạn cực kỳ nghiêm trọng, nghe nói trên xe ngoại trừ tôi những người còn lại đều đã c.h.ế.t. Tôi phải trải qua cấp cúu liên tục ba ngày ba đêm mới có thể giữ lấy cái mạng nhỏ này, sau đó tôi đã hôn mê ba năm ròng. Thật vất vả mới có thể tỉnh lại được, lại trải qua đợt trị liệu và hồi phục dài đến nửa năm, một tháng trước mới có thể xuất viện theo ba mẹ trở về quê nhà. Thời điểm về đến nhà tôi còn thổn thức mãi không thôi.

Bốn năm trước tôi vừa mới tốt nghiệp đại học vì muốn kiếm một công việc mà đã phải sứt đầu mẻ trán, hiện tại bạn học của tôi đều đã có chút thành tựu trong nghề rồi, tôi thì lại không dưng bị mất bốn năm thanh xuân của mình.


Hơn nữa bốn năm trước nhà của tôi cũng được xem như một trong số những gia đình có điều kiện ở trong thôn, là nhà sớm nhất có thể xây lên hai tầng lầu, mua xe… Còn nhớ lúc ấy mọi người trong thôn ai cũng hâm mộ không thôi. Không nghĩ tới bốn năm sau khi tôi quay về thì xe đã bán, những đồ vật có giá trị trong nhà cũng đều không còn, chỉ còn lại ngôi nhà hai tầng với cái x.ác rỗng bên trong.

Cũng đúng thôi, trong lúc tôi nằm viện ba mẹ không có cách nào toàn tâm toàn ý quan tâm đến công việc, khẳng định đã sớm lấy đi không ít của cải trong nhà. Đột nhiên sinh hoạt cuộc sống bị giáng cấp, nhưng thật ra cũng không đến nỗi khiến tôi phải sinh ra cảm giác không thích ứng được, chỉ có điều tôi phát hiện người thân trong nhà đã xảy ra một chút biến hóa kỳ quái. Ví dụ như, bọn họ đột nhiên trở nên đặc biệt sợ lạnh.

Đầu xuân

Nhà tôi ở phía nam, tôi ở nhà mặc áo ngủ đơn bạc còn cảm thấy có chút nóng. Ba mẹ tôi mặc quần áo trong giữ ấm rồi lại choàng thêm áo lông bên ngoài, có khi còn muốn lạnh hơn bộ quần áo đơn sơ của tôi.


Hơn nữa bọn họ còn bắt đầu sợ ánh nắng mặt trời, về điểm này nửa năm trước khi tôi từ sau cơn hôn mê tỉnh lại đã phát hiện ra.

Khi ấy tôi đã không còn ở bệnh viện mà là cùng ba mẹ ở trong một bệnh viện hồi phục chức năng tư nhân. Mỗi sáng tỉnh dậy muốn hô hấp một chút không khí mới mẻ, khi vừa định kéo rèm ra bọn họ đã khẩn trương muốn ngăn cản tôi lại. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể để cho ánh sáng chiếu vào phòng, bọn họ sẽ kéo một tấm màn thưa ra để cho ánh mặt trời chỉ có thể chiếu vào một số nơi nhất định.

Hiện tại khi về đến nhà cũng giống như vậy, chỉ cần là ngày nắng có ánh mặt trời rọi vào bọn họ nhất định sẽ gắt gao quan sát tôi không cho phép tôi kéo rèm cửa ra. Thậm chí chỉ khi trời đầy mây mới có thể ra khỏi cửa, ngày mưa thì lại không thể.

Từ nhỏ tôi đã thích xem đủ loại chuyện ma quỷ, đối với loại hành vi này của bọn họ tôi không có cách nào không suy nghĩ linh tinh được, luôn không tự chủ được liên tưởng đến chuyện quỷ hút m.áu, đến quỷ hồn này nọ…

Dù sao tôi đã hôn mê ba năm trời, cũng không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì trong lúc ấy. Chỉ có điều đây chỉ là suy đoán kỳ quặc của tôi ngay lúc đầu mà thôi, thẳng đến khi tôi ở nhà được một khoảng thời gian, tôi phát hiện tất cả mọi người trong thôn ai cũng đều không được đúng cho lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận