2.
Thôn của chúng tôi có một tập tục, đó là làm người giấy. Đây là một tập tục đã có từ thời xưa, nghe nói từ thời nhà Tống đã bắt đầu có, vẫn tiếp tục được lưu truyền cho đến ngày nay.
Lúc đầu thôn được gọi là Trịnh gia thôn, có một từ đường quy mô rất lớn, mỗi gia đình có bao nhiêu người liền làm bấy nhiêu số lượng người giấy cung phụng ở trong từ đường. Mỗi khi có sinh mệnh mới chào đời, cứ dựa theo giới tính làm ra người giấy mới, ở mặt sau lưng người giấy đánh dấu ngày sinh tháng đẻ trên đó. Mỗi khi có người qua đời liền đem người giấy đại biểu cho chính mình hạ táng theo cùng.
Về sau trong thôn không ngừng có người chuyển đi, lại thêm sự thay đổi về mặt pháp luật, nơi này tập trung các dòng họ gia tộc lớn nên thôn đã được đổi tên thành Trường Lạc thôn, cho dù mọi người họ gì đều vẫn phải kiên trì tập tục cung phụng người giấy. Chỉ có người giấy của người họ Trịnh là vẫn còn được cung phụng ở trong từ đường, những gia đình khác đều đã chuyển sang một gian phòng nhỏ bên cạnh nhà của mình. Tính đến hiện tại bởi vì một số nguyên nhân lịch sử không rõ, từ đường của nhà họ Trịnh trong thôn đã bị phá bỏ, vì thế mặc kệ họ gì đều đem người giấy cung phụng ở trong chính ngôi nhà của mình.
Khi tôi phát hiện điểm không thích hợp của mọi người trong thôn, liền liên kết chuyện này với những người giấy kia.
Đó là vào một ngày trời âm u, căn cứ theo dự báo thời tiết trước một ngày thì trời sẽ mưa. Ba mẹ tôi từ sáng sớm đã ra khỏi cửa mua một ít thực phẩm để chống chọi với ngày trời đầy mây kế tiếp. Tôi được ba mẹ đặc biệt cho phép ra khỏi cửa, nhưng tôi ở trong thôn không có bạn bè cùng lứa tuổi, cũng không muốn đi đến nhà của trưởng bối nên liền đi tản bộ ở sân bên cạnh nhà mình.
Đi được nửa giờ tôi chán đến mức quyết định trở về nhà chơi điện thoại, khi đi đến nhà của mẹ Triệu ở cách vách tôi vô tình liếc mắt nhìn vào. Tôi phát hiện phòng nhỏ dùng để cung phụng người giấy của bà ấy không khóa, cánh cửa nửa hé ra giống như một cái miệng khổng lồ. Điều này ở trong tập tục nơi chúng tôi là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Tôi đứng cách cửa lớn, hướng vào bên trong gọi: "Mẹ Triệu, mẹ Triệu?"
Không có ai đáp lại.
Từ nhỏ quan hệ của gia đình tôi cùng với gia đình mẹ Triệu đã vô cùng thân thuộc, tuy rằng không chính thức nhận bà làm mẹ nuôi nhưng thời điểm không có người ngoài tôi vẫn đều gọi bà một tiếng "Mẹ Triệu". Cũng bởi vì mối quan hệ tốt đẹp này tôi liền xem nhà của bà như nhà của chính mình, từ nhỏ tôi chính là lớn lên tại hai ngôi nhà này.
Có lẽ mẹ Triệu không ở nhà, vì thế tôi với tay vào lỗ nhỏ bên cạnh khóa cửa sờ soạng một chút liền đụng đến chốt cửa bên phải, cửa mở —— Không có khóa trái, xem ra mẹ Triệu chỉ có việc ở gần đây thôi. Tôi đi đến phòng nhỏ bên cạnh định sẽ trực tiếp đóng cửa, nhưng lại bị thứ ánh sáng nhàn nhạt bên trong hấp dẫn.
Đó là một loại ánh sáng thực quỷ dị, có chút giống màu vàng lại có chút giống màu đỏ, thậm chí còn có chút giống màu xanh lam. Không giống ngọn đèn cũng không giống ánh lửa, giống như đom đóm đã từng thấy trong phim hoạt hình vậy, mỏng manh rất không chân thật. Huống chi nơi này của chúng tôi căn bản không có đom đóm.
Tôi ngây người vịn lấy tay nắm cửa, ánh sáng nhàn nhạt bên trong lắc lư rạo rực như là khiêu khích như là cổ vũ tôi đi vào. Tôi nghĩ thứ kia nhất định là ma trơi, tôi giống như bị mê hoặc mà đẩy cửa bước vào.
Căn phòng nhỏ quả thực rất giống một cái lò lửa cỡ lớn, nhiệt độ rất nóng. Tôi vừa mới tiến vào phòng không đến ba giây đã cảm thấy da của mình như đã sắp bị hòa tan vào nhau. Bên trong rất tối, tôi cố gắng nheo mắt tìm kiếm thứ ánh sáng vừa rồi, nhưng lại chỉ có thể bị bóng tối bao vây lấy.
Lại qua vài giây, sau khi đã thích ứng dần bóng tối trước mắt tôi mới phát hiện ra bên trong cũng không phải thực sự tối tăm u ám. Trên mặt đất tích một tầng bụi thật dày, thời điểm tôi tiến vào phòng có thể thấy rõ ràng dấu giày của mình, thậm chí theo bước chân của tôi bụi bay lên mặt đất xung quanh hình thành một tầng bụi mỏng.
Phía trên tường đối diện cửa ra vào là một bàn thờ, trái phải hai bên có hai ngọn nến nhưng chỉ có ngọn nến bên trái là đang cháy, thứ ánh sáng mà tôi nhìn thấy vừa rồi được phát ra từ nó. Nhưng lúc này khi nhìn lại ánh sáng màu cam nhạt của ngọn nến lại rất đỗi bình thường, hoàn toàn không có loại cảm giác quỷ dị như vừa nãy.
Trên bàn cũng tích một tầng bụi dày, xem ra đã rất lâu rồi chưa được dọn dẹp qua. Trừ những thứ ở trên bàn thờ ra, trong phòng cũng không còn đồ vật nào khác. Khi tôi đang muốn trở ra ngoài lại phát hiện —— Không đúng, nơi này không phải phòng nhỏ dùng để cung phụng người giấy sao? Sao không có người giấy và đồ cúng?
Nghi hoặc ngắn ngủi qua đi, tôi đột nhiên bị một trận bi thương thật lớn thổi qua người. Mẹ Triệu vẫn sống một mình, trước khi tôi nằm viện bà ấy đã gần năm mươi tuổi, không con cái cũng không sống cùng bạn bè thân thích. Nhà mẹ Triệu chỉ có một mình bà, cũng chỉ cung phụng một người giấy nhưng hiện tại người giấy lại không thấy đâu, chẳng lẽ…
Hồi tưởng lại những sự việc từ sau khi trở về nhà, không ngừng có người thân ở trong thôn đến thăm tôi nhưng chỉ có duy nhất mẹ Triệu vẫn chưa đến. Nếu bà đã qua đời trong lúc tôi nằm viện, ba mẹ vì sợ tôi sẽ thương tâm nên quyết định giấu tôi hoặc vẫn chưa kịp nói cho tôi biết thì sao… Liệu có thể như thế chăng?
Càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy nhất định mẹ Triệu đã qua đời rồi. Nghĩ đến những chuyện cũ đủ loại ấm áp mà từ nhỏ tôi đã trải qua cùng với bà, tôi không nhịn được ngồi xổm xuống đất ôm đầu khóc rống lên.
Tôi vừa mới khóc thành tiếng bả vai đã bị người đột nhiên vỗ lấy, tôi quay đầu lại nhìn suýt chút nữa đã cùng với gương mặt trắng bệch kia đụng phải nhau. Gương mặt này gần như không có huyết sắc, tóc tai tùy tiện xõa ra, mặt không chút thay đổi nhìn tôi. Dáng vẻ này của bà thật sự quá mức dọa người, tôi ngây người sau một lúc lâu vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Người nọ cũng không để ý đến tôi mà chỉ lập tức đi về phía ngọn nến, một hơi thổi tắt nó. Khung cảnh xung quanh đột nhiên chìm vào bóng tối, tôi thân ở phòng nhỏ nóng bức lại trống rỗng chợt cảm thấy cả người mát mẻ khoan khoái, bởi vì khi tôi phản ứng lại mới biết được người kia là ai.
"Triệu… mẹ Triệu?"