7.
Sau khi rời khỏi nhà chị Lý Ngọc ba mẹ của tôi vẫn chưa trở về, nghe nói Trần Linh vẫn chưa rời đi nên tôi liền đến tìm cậu ấy, lúc này chỉ có mình cậu ấy ở nhà. Nhìn thấy tôi giống như bị mất hồn, Trần Linh hoảng sợ nhanh chóng kéo tôi vào nhà ngồi xuống.
Cô ấy hỏi tôi làm sao vậy, tôi lại không biết phải nên nói như thế nào mới phải. Thậm chí tôi có chút hối hận khi đã đến tìm gặp cô ấy, lỡ đâu cô ấy cũng bị người giấy… Vì thế tôi đi thẳng vào vấn đề: "Người giấy nhà cậu cung phụng có còn không?"
Trần Linh không nghĩ đến tôi sẽ hỏi vấn đề này, sửng sốt một chút nhưng vẫn nói: "Mất rồi, đều đã đốt hết rồi."
Tôi không nghĩ cô ấy lại trực tiếp đến như vậy, ngược lại bản thân đã không biết nên nói điều gì mới phải. Cô ấy giống như đã nhớ tới chuyện gì đó rất khổ sở, biểu tình liền trở nên vô cùng thương cảm. Không đợi tôi hỏi cô ấy đã đứng lên lấy một quyển sách từ ngăn tủ kế bên ra, xoay người đưa cho tôi xem một tờ giấy từ trong quyển sách đó.
Hóa ra nó không phải là một quyển sách, nó là một quyển sổ ghi chép được cắt dán từ một ít tờ giấy báo. Là một trang tin tức kể về một thôn trang đã xảy ra vụ hỏa hoạn quy mô lớn, may mà chuyện xảy ra vào ban ngày nên không gây nguy hiểm đến tính mạng người dân. Nhưng vì thôn trang có noi theo một tập tục phong kiến ngàn năm, khiến cho ngọn lửa ngày càng mạnh, phải dập tắt thật lâu mới có thể khống chế được. Tôi liếc mắt nhìn mốc thời gian, là vào bốn năm trước, cũng chính là sự việc xảy ra sau khi tôi lâm vào hôn mê không lâu.
Thấy tôi đã xem xong, Trần Linh nói: "Đây là chuyện đã xảy ta ở trong thôn của chúng ta. Bởi vì mỗi hộ gia đình đều có phòng nhỏ cung phụng người giấy, bên trong đều bày rất nhiều đồ vật dễ gây cháy. Khi ấy gió rất lớn, đại đa số nhà dân đều đã bị lửa lan đến, duy chỉ có loại phòng nhỏ kia gần như không bị đốt cháy, đặc biệt đáng sợ."
Tôi đoán: "Cho nên về sau thôn chúng ta liền không còn cung phụng người giấy nữa?"
Trần Linh gật gật đầu, sau đó hỏi tôi: "Đột nhiên cậu hỏi chuyện này làm gì? Sắc mặt của cậu hôm nay kém quá đấy."
Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn kể lại câu chuyện đáng sợ về người giấy thế thân mà con gái chị Lý Ngọc đã nói với tôi. Trần Linh nghe xong liền cười ha ha: "Trước đây không phải cậu thích nhất là nghe kể những câu chuyện ma quỷ dân gian hay sao? Chuyện mà con bé đã nói chính là chuyện sau lần xảy ra trận hỏa hoạn lớn đó, thôn dân của chúng ta cũng thêm vào đó không ít chuyện xưa, còn đăng lên trang báo nữa đây này. Kỳ thực cũng chính là vì muốn tuyên dương việc chúng ta đã loại bỏ những tập tục phong kiến xấu từ xưa đấy."
Tôi lắc đầu: "Điều thật sự dọa đến tớ không phải chuyện này, mà là do tớ khi nghe con bé kể xong liền nghĩ đến một chuyện khác… "
Trần Linh cũng bị cảm xúc của tôi lây nhiễm, trừng lớn ánh mắt chờ tôi nói tiếp.
"Tớ còn nhớ rõ hai tháng trước khi tớ gặp phải chuyện không may, bụng của chị Lý Ngọc còn khoảng hai ba tháng nữa là sắp sinh. Lúc ấy con gái lớn của chị đã hơn ba bốn tuổi rồi thế nhưng hôm nay khi tớ thấy con gái của chị Lý Ngọc, con bé vẫn là dáng vẻ ba bốn tuổi khi ấy. Về phần con gái nhỏ của chị vẫn là đứa nhỏ lớn tầm ba bốn tháng tuổi, cũng không sai biệt lắm so với năm xảy ra hỏa hoạn! Nếu như nói cảm giác biến hóa của người trưởng thành không được thể hiện rõ ràng lắm, vậy còn trẻ con thì sao? Trẻ con trưởng thành thêm bốn năm tuổi mà một chút cũng không lớn lên?"
Ánh mắt Trần Linh trừng tôi ngày càng lớn, quả nhiên người trong thôn này có vấn đề. Nhất định là bởi vì Trần Linh đã làm việc nhiều năm ở bên ngoài nên mới không phát hiện ra điểm quỷ dị này.
Tôi rèn sắt khi còn nóng nói hết thảy những chuyện mình đã phát hiện ra, ví dụ như tôi đã phát hiện ba mẹ cùng mọi người rất sợ ánh lửa và trời khi mưa, chỉ có người giấy mới có thể sợ nước và lửa như vậy thôi.
Mà vừa rồi Trần Linh có nói trong thôn từng phát sinh một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng như vậy nhưng phòng ốc bên ngoài lại hoàn toàn không có dấu vết đã bị lửa cháy qua, rất có thể hoả hoạn căn bản chưa từng xảy ra, đều là do người giấy sau khi đã thay thế người thật bịa ra để lừa những người khác.
Tôi càng nói càng cảm thấy những phỏng đoán của mình đã đúng, tôi bắt đầu nghĩ đến mình phải làm như thế nào mới có thể bỏ trốn cùng với Trần Linh.
Không nghĩ tới Trần Linh ngơ ngác nhìn tôi nửa ngày, sau đó đột nhiên nói: "Hiểu Nha, tớ phát hiện tuy rằng cậu đã hôn mê ba bốn năm nhưng trí tưởng tượng của cậu một chút cũng chưa từng giảm xuống đấy. Dù sao với tình huống khôi phục thân thể của cậu hiện tại cũng không thể đi làm được, không bằng cậu ở nhà viết chút tiểu thuyết đi, viết một bộ tên là ——《Người trong thôn của tôi đều đã bị người giấy thay thế》"
Tôi nhất thời có chút tức giận: "Cậu rốt cuộc có thật sự nghe tớ nói không đấy!"
Trần Linh so với vừa rồi càng thêm khoa trương, lớn tiếng cười rộ lên. Tôi lại lười cãi nhau với cậu ấy, chờ cậu ấy cười đủ rồi liền giải thích với tôi. "Cái gì mà trẻ con bốn năm một chút cũng không lớn lên chứ, cho dù có là thứ quỷ quái gì biến thành thì chúng nó cũng phải dựa theo tốc độ lớn lên của nhân loại mới có thể ngụy trang được chứ ha ha ha… Tớ nói với cậu này, con gái lớn của chị Lý Ngọc trong ấn tượng của cậu ấy người ta năm nay đã tám tuổi rồi, vốn cũng đã lên tiểu học từ lâu. Đứa bé ba bốn tuổi mà cậu nhìn thấy kia chính là đứa nhỏ trong bụng của chị ấy mấy năm trước đấy. Về phần đứa nhỏ mà chị ấy ôm đi xem bệnh hẳn là con của chị Lý Bình đi, cũng chính là chị của chị Lý Ngọc, cậu biết chị ấy mà nhỉ?"
Cậu ấy vừa nói như vậy tôi xác thực có nhớ đến một chút, thời điểm chị Lý Ngọc bảo tôi đến trông chừng đứa nhỏ nhà chị ấy, đích xác xưng hô trong nhà của đứa nhỏ bốn tuổi là "em gái", tôi khi ấy còn tưởng rằng chị ấy đã nói sai rồi cơ.
Chẳng lẽ… thật sự là tôi đã nghĩ nhiều sao?
Trần Linh cũng giải đáp nghi vấn khác của tôi: "Không phải vừa rồi tớ cũng đã nói về vụ hỏa hoạn mấy năm trước rồi à, trong lòng mọi người đương nhiên đều sợ hãi rồi, sợ nó lại tiếp tục xảy ra! Sau sự việc đó, tất cả mọi người khi dùng đến lửa đều vô cùng cẩn thận so với trước kia. Tuy rằng khi ấy tớ không có ở nhà, không tự mình trải qua trận hoả hoạn kia nhưng sau khi trở về thôn liền thấy nơi nơi đều bị lửa cháy sạch qua, rất nhiều cỏ cây đều khô héo… thật sự rất thảm. Còn về phần sợ nước… điều này tớ thật sự không biết. Có phải là cậu đã quá nghi thần nghi quỷ rồi hay không?"
Con ngươi cậu ấy liếc nhìn tôi một cái rồi nói: "Về phần cậu không phát hiện ra vết tích của trận hoả hoạn kia là điều đương nhiên. Đã bốn năm trôi qua rồi còn gì, làm sao mà còn để lại dấu vết được cơ chứ?"
Nghe xong lời của cậu ấy tôi lại lâm vào trầm tư. Chẳng lẽ hết thảy đều là do tôi đã suy nghĩ quá nhiều sao? Cho dù những điều đó đều là ảo giác của tôi, nhưng hành động bất thường của ba mẹ phải giải thích như thế nào đây? Hai người bọn họ vì sao chỉ ra ngoài khi trời đã đầy mây? Còn có mẹ Triệu, bà ấy dường như đã thay đổi thành một con người khác.
Tôi vẫn còn muốn cẩn thận nói chuyện với Trần Linh nhưng lại đột nhiên nghĩ đến—— Nếu điều tôi nghĩ đến là sự thật, những người dân trong thôn này đều đã bị người giấy chiếm lấy thân thể, vậy… Trần Linh trước mặt thật sự vẫn là Trần Linh mà tôi đã từng quen biết sao?