Tôi sẽ sống sao đây?
Mọi rắc rối này đều là do cậu mà ra!
*
**
Saito Ken ơi là Saito Ken! Cậu có biết là đã gây cho tôi một chuyện tày đình không? Lần này tôi chết cũng quyết kéo đầu cậu xuống chung mồ!
Ken thả cặp táp của mình lên sô pha, chân vẫn mang bít tất trắng, nhìn cậu có vẻ hơi mệt mỏi. Trên chiếc chemise trắng, vài vệt đất cát bám lên nền vải tạo thành những vết ố mờ. Mái tóc nâu hơi rối, Ken để mặc hình tượng của mình ra sao thì ra, cứ mở to mắt nhìn tôi.
Nỗi ức chế kìm nén suốt ngày hôm nay bùng phát, tôi nghiến răng trèo trẹo, trừng trừng nhìn Saito Ken, hét lên:
- Ngồi xuống!
Osin bé nhỏ ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế đối diện. Tôi nắm chặt cây chổi lông gà, giơ cao lên:
- Cậu hả dạ chứ? Bây giờ biến tôi thành kẻ thù của hơn 500 đứa con gái trong trường rồi! Cậu có biết là người đã bị ghét trong An Đằng là khó sống lắm không?
Ken dẩu môi, làm mặt cún con ngây thơ vô tội. Tôi đang nổi điên nên chẳng còn tha thiết gì với bộ mặt làm bộ đáng yêu đó nữa đâu!
Tôi hít hơi sâu, cố lấy bình tĩnh:
- Quên mất! Tại sao cậu lại đi học được? Cậu không có giấy khai sinh, sổ hộ khẩu, chứng minh thư và học bạ. Ai cho phép cậu đến trường? Cậu nghĩ An Đằng dễ bước vào thế ư?
Ken đáp lại tôi:
- Cô không cần quan tâm việc đó. Nó không ảnh hưởng tới cô đâu! Chỉ cần ở An Đằng cô xem tôi như người xa lạ là ổn tất!
Tôi chồm mặt:
- Người xa lạ? Vậy tại sao Ken hot boy lại đi hôn một cô gái xa lạ? – Giọng có vẻ mỉa mai.
Cậu hoàng tử lại lặng thinh. Ken có vẻ biếng trả lời tôi lắm!
Tôi khoanh tay lại, làm mặt ngầu, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ấy.
- Cậu có gì giấu tôi phải không?
- Ừ.
Trái lại khi tôi nghĩ đặt ra câu nghi vấn này Ken sẽ chối, nào ngờ cậu ta lại trả lời rất thẳng thắn.
Tôi hỏi:
- Tại sao?
- Đó là quyền riêng tư của tôi. Không nhất thiết phải tiết lộ! – Đôi mắt tím đáp.
Tôi đập cán cây chổi lau dọn xuống bàn, gằn:
- Nhưng tôi đang là chủ nhân của cậu!
- Chủ nhân chứ có phải tế bào trong người tôi đâu mà phải biết! – Ken cãi.
Tôi càu nhàu:
- Vậy mục đích hết thảy để cậu đến trường tôi là gì?
Ken ma mãnh, hí hoáy ghi:
- Tìm mục tiêu.
Tức quá! Tôi đét vào đùi và tay Ken mấy cái chổi:
- Cua gái nè! Cua gái nè! Tâm địa xấu xa! Đểu cáng! Sở Khanh!
Ken bị đánh đau, nước mắt rưng rưng. Thấy mắt Ken sóng sánh, tôi dừng tay, thôi đánh nữa. Nhỡ mà làm hắn biến thành tranh vẽ lần nữa thì tôi có mang tội sát nhân không nhỉ?
- Vậy hai ngày nay cậu đã "chấm" cô nào rồi? Nè, tôi có một nhỏ bạn thân đang si cậu lắm! Cậu mà có ý đồ đen tối với Ban Mai là cậu chết với tôi! Cậu lợi dụng người ta, làm người ta yêu cậu để có cơ hội trở về Baridi, như vậy cô gái yêu cậu sẽ khổ biết chừng nào!
- Có phải cô gái tóc dài ngang eo màu nâu vàng, mắt to lộ, trắng trẻo và có nốt ruồi nhỏ ở thái dương là Ban Mai không?
- Nó đó! – Tôi gật đầu.
Ken phụng phịu:
- Hức hức, không chịu đâu! Tìm mãi mới có một đối tượng đủ chuẩn, vậy mà cô lại cấm! Hức! Còn 96 ngày thôi đó!
Tôi vuốt tóc, ngẩng cái mặt lạnh lùng quét qua chàng trai tuấn tú đối diện, nhạt giọng:
- Trừ Mai ra thì con gái trong trường cậu cứ việc chọn. An Đằng nổi tiếng có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp mà! So về nhan sắc có vẻ Ban Mai đứng đầu nhưng mà những cô còn lại cũng chả kém cạnh đâu!
Tôi thấy có vệt cong nhè nhẹ nở ra trên môi Ken.
Mặc kệ đối phương đang vẩn vơ gì đó cười, tôi hào hứng khều cậu:
- Này, hay là cậu đeo đuổi chị Lý Uyển Nghi, hội trưởng hội học sinh đương nhiệm đi! Chị ấy với Mai kẻ tám lạng, người nửa cân đấy!
Ken có vẻ ỡm ờ, không quan tâm lắm. Tôi cau mặt, quan sát những vết lốm đốm trên chiếc chemise. Hình như cả chiều Ken đã tới..
- Lúc nãy cậu ra sân sau của trường phải không?
Saito Ken lắc đầu: Không có!
Tức! Cảm giác lúc nào Ken cũng như đang giấu tôi rất nhiều chuyện. Ken bí ẩn và khó đoán hơn tôi tưởng, ánh mắt kia cứ trong veo, thanh thuần như thế làm tôi không tài nào đục khoét được nội tâm của cậu. Tôi hừ lạnh, đưa tay bắt lấy những cánh bồ công anh bé nhỏ, trắng muốt đang bám trên áo cậu.
- Chối à? Bồ công anh mọc rất nhiều ở bãi đất trống sau trường. Xem đế giày cậu kìa, đất nâu bám đầy thế kia. Không phải là đã ra sân sau chứ đi đâu? – Tôi chỉ ra đôi giày đang xếp trên bậc thềm, hất hàm.
Đôi mắt thạch anh tím cụp xuống, gãi đầu như tự thú nhận việc mình đã đến sân sau.
Tôi nuốt khan, đan tay, nói tiếp:
- Ở đó, phía sau mấy bụi cỏ lau đi tiếp chừng trăm mét là lối dẫn đến "cấm địa" của trường. Cậu-tuyệt-đối-không-được-bén-mảng-tới.
Ken ồ:
- Tại sao vậy?
Tôi kể:
- Cách đây mấy năm đó là khu C, dãy phòng học đa chức năng hiện đại nhất của An Đằng. Hồi đó, sau một tai nạn hóa chất thương tâm ở phòng thí nghiệm Hóa – Sinh làm nhiều học sinh bị thương, chất độc lan tỏa khắp khu vực thì dãy khu C đã bị phong tỏa. Thời gian sau, có một nữ sinh tự tử tại đó và những vụ mất tích hàng loạt khi học sinh cố xâm phạm vào khu C nên nhà trường đã ban lệnh cấm học sinh không được đến đó, nếu không sẽ bị đuổi học ngay!
Ken nhướng mắt, cười tinh quái:
- Thú vị nhỉ?
Trời ạ! Vậy mà thú vị sao? Tôi đang kể chuyện trinh thám ly kì, rùng rợn cho cậu nghe chắc!
Trên cơ mặt của hoàng tử Ken vẫn mang theo nhiều nét mờ ám, khó hiểu. Tôi đứng dậy, khoanh hai tay thật nghiêm, mắt lừ lừ:
- Cậu đang nghĩ gì thế?
- Ken muốn tới tham quan khu C! – Saito Ken vô tư đáp.
- Cậu muốn bị đuổi học à? Điên thật rồi!
Ken hất hàm, nhún vai:
- Đây là việc riêng của tôi, tôi có bắt cô theo cùng đâu!
Tôi vén mấy lọn tóc rớt xuống mắt, nghiêm nghị:
- Dẹp ngay cái tư tưởng quái đản đó đi! – Thấy Ken cười nhạo làm tôi ứa gan thêm. - Đủ rồi! Cậu coi chừng tôi đấy! Riêng tư, riêng tư! Hễ mai mốt có rắc rối gì dính tới tôi là cậu chết chắc! Nói trước vụ ở trường, học phí, hội phí, quà vặt, sách vở, đồng phục là tôi không chịu trách nhiệm đâu! À, mà có tiền thì mau trả nợ cho tôi!
Ken lắc lắc đầu, móc hai túi quần trống rỗng ra:
- Ken đâu có tiền!
Tôi đốp chát:
- Vậy sao cậu đi học được? Chả lẽ trường tôi cho cậu đi học ở trường là do cậu đẹp trai chắc!
Ken xách cặp, dỗi, bỏ đi:
- Sao cũng được! – Rồi đi về phía cầu thang.
- Không ăn tối phải không? – Tôi chỉ vào cái lồng bàn úp đồ ăn trong bếp, réo.
Tiếng đạp chân thùm thụm vọng từ cầu thang, kèm theo cái quay đầu ngoay ngoảy thay cho lời đáp: Không!
Tôi mắc cây chổi vào cái đinh đóng trên tường, làu bàu trong tức tối:
- Đỡ tốn! Đàn ông, con trai gì mà dễ giận như con gái!
Hừ, định tra khảo tên đó thật tàn bạo, ấy thế mà tôi lại bị hắn dội lại bằng bộ mặt giận dỗi như vậy. Sao càng ngày có vẻ như tôi càng yếu thế trước Saito Ken ấy nhỉ? Ở đây ai là chủ, ai là tớ đây? Loạn hết rồi!
*
**
Cơ thể khoẻ mạnh khoe những múi thịt săn chắc, trắng trẻo dưới ánh đèn huỳnh quang trong nhà vệ sinh, Ken chỉ thay quần áo và dám làm sạch cơ thể bằng khăn bông đã vắt khô nước. Giờ đây, Ken hoàn toàn mất đi khả năng tiếp xúc với nước cũng như không thể thực hiện các hoạt động sinh hóa bình thường của cơ thể như ăn uống. Hai ngày qua cậu ăn rất ít, đến hôm nay thì chả có gì bỏ bụng. Cơ thể cậu không đủ sức duy trì hoạt động sống như một con người thực thụ do đã nhiều lần sử dụng phép thuật để đi học ở An Đằng, sử dụng khả năng di chuyển tốc hành trong không gian và làm những việc lặt vặt ở nhà.
Muốn cho cơ thể hồi phục lại thì Ken phải hạn chế sử dụng phép thuật, tránh tiếp xúc quá lâu với nước. Cậu nhìn mình trước gương kèm theo cái nhăn trán khốn khổ.
- Cách luyện hóa dã man này đánh đổi nhiều thật đấy!
*
**
Đêm đã về trong con phố nhỏ. Lặng như tờ. Tôi thèm dóng tai nghe một tiếng rao giữa màn đêm cho đỡ cảm giác côi cút. Bên ngoài trời hanh. Mưa không được nên không khí cứ hanh hao như vậy. Saito Ken đang ngồi gấp giấy note thành những chú hạc nhỏ xinh.
Buồn chán, tôi cất giọng gọi cậu:
- Ken đi học mà không cần học bài sao?
Ken lắc đầu, vẫn chú tâm đùa nghịch với mấy chú hạc bé nhỏ, cậu đã xếp được bốn con.
Tên này bộ là thần thánh à? Đi học mà thoải mái như thế thì chắc là đợi lưu bang rồi đây! Đột nhiên tôi muốn test IQ của Ken.
- Này! – Tôi khều, Ken ngẩng mặt. - Cậu giúp tôi làm cái bài toán này nhá!. Truyện Gia Đấu
Ken nhận lấy cuốn tập, một cây bút bi, không cần máy tính, sách vở hỗ trợ. Loáng năm phút, cậu trả tập lại cho tôi.
Những nét chữ xiên xiên phóng khoáng bay múa trên tập, tôi trợn mắt, bất ngờ. Ken giải đúng một bài toán nâng cao cực khó, không mất quá nhiều thời gian và cách giải toán đơn giản hơn tôi suy nghĩ.
- Oa! Nhanh vậy? Sao cậu biết giải?
Ken tiện tay có bút bi và giấy note trong tay, ghi trả:
- Học rồi. Hoàng tử học nhiều nữa là đằng khác!
Ờ ha! Tôi quên mất, hoàng tử thì sẽ được dạy dỗ tử tế lắm!
Mà Ken còn biết phép thuật, đúng vậy! Mông lung thế này? Ken đến từ một vương quốc phép thuật, nói lạc hậu, xưa cũ cũng không đúng. Hay là do ở thế giới đó "hiện đại" theo một kiểu khác? Ken có phép thuật, tôi quên mất điều này!
Đôi mắt lấm lét, tôi lén nhìn chàng trai nửa trẻ con, nửa bí ẩn này, xét nét. Ken cứ vô tư chơi một mình, thỉnh thoảng nhoẻn môi vu vơ.
Tôi đánh bạo, hỏi:
- Hoàng tử Saito Ken thân mến! – Chiêu cười nịnh thường lệ. - Này, có phải là cậu sử dụng phép thuật được không?
Ken vặn mũi tôi, như ghét lắm:
- Đừng chọc vào "nỗi đau" của tôi nữa được không? Bộ cô chưa đọc hết truyện à? Cảnh cuối tôi bị pháp sư Nato phong ấn phép thuật và truy sát, lúc nhảy xuống vực là tôi chui ra đây luôn đấy!
Tôi tiu nghỉu. Thất vọng thật chứ! Cứ tưởng Ken còn phép thuật để tôi còn kiếm chát chút đỉnh gỡ vốn chứ!
- Nhưng mà ra khỏi phạm vi vương quốc Baridi thì quyền năng của gã Nato đâu còn. Tôi nghĩ cậu phải phục hồi lại phép thuật rồi chứ!
- Mấy ngày nay tôi dùng nó để làm bản thân sống y như người thật. Tôi có giấy tờ tuỳ thân nè, bởi vậy mới đi học được! Mà do lạm dụng quá nên hết phép rồi!
Tôi bóp trán, ngán ngẩm:
- Ôi trời ơi! Giờ thì sao?
- Sống như cô thôi.
Rồi! Hắn ngấm ngầm cảnh báo tôi đừng có lợi dụng khả năng của hắn đây này. Cái tên nguy hiểm này thật đáng ghét!
Ken ghi tiếp:
- Mai tôi đi học với cô nhé!
- Điên! Cậu muốn tôi chết với bàn tay ghen tuông mù quáng của đám hâm mộ cậu à! – Tôi đánh Ken.
Ken cười, ánh mắt nhìn tôi rất thật lòng, tờ giấy note nho nhỏ:
- Hay cô làm bạn gái tôi nhé! Thế thì họ hết cớ ghét cô!
*
**
Thành ly bốc hơi lạnh, ngưng tụ thành những chấm nước nhỏ li ti. Đá trong ly Coca tan dần thành vị nước nhạt thếch. Tôi đưa tay gắp phần mì xào trong khay, ăn lề mề. Giờ nghỉ trưa của An Đằng luôn được bủa vây bằng không khí rôm rả và tươi vui. Tuy nhiên, khác nhất là hôm nay hễ có đứa con gái nào đảo ngang qua bàn tôi thì chúng cũng nhìn tôi chăm chăm, mắt mang hình viên đạn như sắp ghim thẳng vào sọ não tôi. Hu hu! Anti fans đông vui ghê! Họ đang ôm hận trong lòng vì chuyện hôm qua đây này! Tôi có tội tình gì chứ? Suy cho cùng tôi mới chính là nạn nhân mà!
Tôi thụp mặt, gần như dí mũi sát đến khay đồ ăn để né mấy ánh mắt "đâm chọt" đó. Đúng là kinh khủng mà! Đều là do tên Ken thiên lôi đó tất cả! Hắn hại tôi sống không bằng chết!
Đã vậy hồi hôm qua, Saito Ken còn bông đùa rằng tôi hãy làm bạn gái của hắn. Hừ, bổn tiểu thư ta đây điên chắc? Thế là tôi đã đạp hắn văng từ trên ghế đáp xuống đất tâm tình cùng Thổ Địa cho bỏ cái tật cà rởn. Ấy vậy mà sớm nay Ken đi xe buýt cùng tôi thật, Ken không còn sợ xe buýt nữa. Cậu còn đòi ngồi gần cửa sổ để ngắm cảnh nữa. Lúc đến trạm xe, tôi nhất quyết tách ra đi riêng để tránh gây thêm tin đồn. Tôi đi trước, bắt tên khỉ đột đó đứng cách xa mình cự li 10 mét mới chịu. Cớ sao vậy nhưng những scandals về tôi và Ken vẫn cứ tiếp diễn, thêu dệt lung tung và lan khắp An Đằng.
CẠCH! Rầm!
Khi đang tràn ngập trong nỗi oan ức lâm li bi đát của mình thì trên bàn ăn của tôi xuất hiện thêm hai khay cơm đặt xuống kèm theo chất giọng gằn hằn học của hai người, một nam, một nữ:
- CHÂU HẠ ANH!
Tôi tím tái mặt, răng va vào nhau cành cạch. Sợ quá! Sát thủ tới rồi! Hu hu! Không phải bạo lực học đường nắm đầu, xé áo đó chữ? Đời tàn rồi! Tàn rồi! Phải biết tính sao đây?
Chầm chậm, run run, khép nép ngẩng mặt, trông tôi như một nông nô nghèo khổ đang đứng trước mặt lãnh chúa phong kiến tàn bạo. Khi tôi ngẩng đầu, đập vào mắt tôi là hai gương mặt đằng đằng sát khí của Mai và Tử Đằng.
- Hì hì.. – Cười giả nai, ngây thơ vô đối đúng chất Châu Hạ Anh. - Chào buổi trưa hai bạn yêu quý! - Nói nhảm không chớp mắt.
Đáp lại lời chào hết sức thân thiện của tôi là cái đập bàn tra khảo của "hotdog" An Tử Đằng:
- Nói mau! Chuyện hôm qua là sao?
Tôi tròn xoe mắt:
- Chuyện gì thế nhỉ?
Ban Mai thở hồng hộc, mặt đỏ gay, lắc vai tôi, bộ móng tay dài và nhọn của nó bấu vào tay tôi đau điếng.
- Chuyện của cậu và "Thiên thần" chứ còn gì! Nói mau! Tại sao cậu ấy lại hôn cậu? Hai người thực chất có mối quan hệ gì?
Tôi nhẹ nhàng tháo ma trảo của con nhỏ đang bấu chặt tay tôi ra, cười hề hề:
- Bình tĩnh nào bồ ơi. Có gì đâu mà làm rùm beng lên vậy? Chuyện không phải như hai người nghĩ đâu!
Tử Đằng giành quyền nắm vai tôi, lại lắc như rối:
- Vậy chứ chuyện gì mới lớn? Nói đi! Tại sao cái thằng quỷ sứ đó lại hôn em, hả Hạ Anh?
Hức hức! Tôi đâu phải thú nhồi bông đâu mà hai cái đứa mắc dịch này thay phiên nhau lắc tới lắc lui thế này? Trời đánh còn tránh bữa ăn, hai đứa đây nào phải trời nên nào xá chi bữa cơm đạm bạc của tôi, tụi nó khủng bố, tra tấn tinh thần tôi kiểu này thì ăn còn ngon lành được gì.
Tôi xua xua tay, cố định tâm lại, trấn an hai con người đó.
- Trời ơi! Không phải mà!
- Chứ sao hả? Cậu nói đi! Là sao chứ? – Mai hất mặt, nhướng mắt, trông nó thật đáng sợ.
- Cậu nói vậy là sao? Mau giải thích đi! – Đằng cũng nôn nóng.
Tôi bưng li nước hút một ngụm thấm giọng rồi nghiêm túc phân trần.
- Oan ức chết mất! Xin đừng hiểu lầm tớ! Tớ và Saito Ken không có quan hệ mờ ám gì đâu! Thật ra cậu ấy nói rằng do mới chuyển về trường mà quá nhiều bạn nữ hâm mộ quá nên cậu cảm thấy phiền phức. Ken mượn tớ làm bình phong để tránh bớt sự đeo đuổi, truy lùng của đám con gái trong trường. Thế thôi! – Kèm theo bộ mặt uỷ khuất đáng thương cầu mong sự đồng cảm.
Con Mai trân mắt nhìn tôi rồi tu lon Pepsi của nó, tặc lưỡi:
- Chậc! Hạ Anh, cậu muốn làm thánh à? Tự nhiên để cảm đám con gái trong trường ghen, lần này cậu chết chắc rồi! – Nó ôm ngực, rú lên. - Ôi thật hạnh phúc vì Anh không phải là tình địch của tớ! Ôi "Thiên thần"!
An Tử Đằng bĩu môi, xuỳ dài:
- Cái thằng con trai trắng trẻo nhìn yếu nhớt đó mà hâm mộ cái nỗi gì! Tớ thấy hắn khó ưa! Cái mặt cứ hất lên tận mây. Hạ Anh ơi, may mà cậu chỉ là người tốt giúp đỡ thằng ranh đó, nếu không thì tớ đã.. – Hà Mã giơ nắm tay lên hăm he.
Tôi nhíu mày, nhăn:
- Thôi thôi nhé! Đủ rồi! Bất đắc dĩ tôi mới phải giúp đỡ hắn, giờ xong việc rồi thì thôi!
Mai gật gù, khoác vai tôi, véo má:
- Ôi Anh đáng yêu, khổ cho cậu rồi! Chỉ cần cậu đừng có dính dáng tới "Thiên thần" là được, hễ ai mà cố ý khó dễ cậu trong An Đằng thì sẽ chết tươi với tớ! Tớ đã tham gia hội hâm mộ "Thiên thần băng giá" rồi đây! Anh Anh ngoan, từ nay nếu như cậu thích Khiết thì cứ tự nhiên tiến triển, tớ ủng hộ hai tay với điều kiện là.. giúp tớ làm quen với Ken nhé!
Tử Đằng chen vào:
- Hứ! Hết tên trông như con gái ấy lại tới tên thiếu gia bảnh tỏn kia. Nói cho Mai tiểu thư nghe, đó chắc chắn không phải là mẫu người Hạ Anh thích đâu. Cậu ấy chỉ thích mẫu người rắn rỏi, khoẻ mạnh như tớ thôi! – Rồi nắm tay tôi - Anh Anh đáng yêu, nghe lời cậu tớ đã nhuộm tóc lại rồi nè! Đẹp trai chứ?
Tôi đơ ra, cười:
- Hờ hờ, đẹp! Đẹp hơn mọi khi!
Mà thật đúng là hôm nay An Tử Đằng trông dễ thương hơn mọi ngày, mái đầu vàng vuốt gel cứng đã trở thành màu đen mun, tóc ngắn thanh lịch và đồng phục rất chỉn chu, nhìn có thiện cảm hơn mọi khi. Chỉ có nụ cười khả ố và hay tự tiện nắm tay, nắm chân người ta mãi là không sửa được.
Thái Ngọc Ban Mai tát vào bàn tay đang nắm chặt tay tôi ra, giật bàn tay tôi lại, liếc Hà Mã toé khói:
- Khiết và Ken ai cũng hoàn hảo cả. Hạ Anh rất xứng đôi với Khiết, từ đó tới giờ họ là cặp "Tiên Đồng, Ngọc Nữ" của Hội mỹ thuật nói riêng và cả An Đằng nói chung. Cậu không có cửa bon chen đâu!
Đằng cau mày, mặt đanh lại, gắt:
- Gì chứ? Dám nói thế à? Nể tình mi là bạn thân của Tiểu Anh nên ta đã nhịn mi hết lần này đến lần kia rồi nhé! Đừng có được nước lấn tới chứ!
Mai không chịu thua, đập bàn đứng dậy:
- Xất! Ta cũng nhịn mi lâu rồi nhé! Mi ỷ có tí nhan sắc và giỏi bóng rổ là ngon lắm à? Hừ, chẳng qua là mấy bạn nữ ngây thơ mới ngây ngất với mi thôi chứ đừng mơ ta nằm trong list đó! Nói thẳng ra là ghét đó! Tối ngày chỉ biết đeo bám theo con gái người ta dai như đỉa đói. Hạ Anh đâu có thích mi đâu mà cứ viển vông theo đuổi. Đúng là da mặt dày mà!
- Mi! Mi dám nói ta thế à? Đừng có nghĩ là con gái là ta không dám ra tay đó nhé! – Hã Mã đỏ gay mặt, xắn tay áo, cũng đứng dậy mà gây gổ.
Mai chống hông, kiêu ngạo:
- Đánh đi! Ngon thì đánh đi! – Rồi vỗ tay kêu gọi những ánh mắt trong căn tin chú ý. - Mọi người xem An Tử Đằng đòi đánh tớ này! Các bạn nữ xem thần tượng của các bạn vũ phu như thế nào nè! Các bạn nam coi Mai bị ăn hiếp nè!
Tôi chống tay lên bàn, ngán ngẩm. Hai cái đứa này giống oan gia thật chứ! Tụi nó muốn phá tan buổi ăn trưa của tôi mà! Hu hu! Cái đám gây rối mắc dịch có xéo đi cho bà ăn nốt phần ăn không thì bảo?
Đám học sinh chung quanh dõi mắt hướng về bàn tôi – bàn học có ba gương mặt đình đám của trường: An Tử Đằng: Hotboy thể thao đỉnh nhất; Thái Ngọc Ban Mai: Hoa khôi xinh đẹp và quyền lực nhất nhì An Đằng và tôi – Châu Hạ Anh, thủ khoa nhút nhát nhất của ngôi trường này. Bão táp tới rồi! Hai cái đứa này lại muốn gây nhau, tôi chuồn trước đây! Đám con gái nhếch mép, khoanh tay lườm cô hoa khôi, còn lũ con trai đá lông mi đáp lại Mai, nhìn Hà Mã như kẻ thù. Họ cứ đứng nhìn kịch vui mà không ai can ngăn được vì chẳng ai muốn dính tới phiền phức.
Mai đảo mắt xung quanh, không có sự cứu viện. Nó vẫn hiên ngang chống tay, gân cổ đáp:
- Sao? Tức lắm à? Đánh đi! Ngon nhào vô đánh với chị! Chị chơi tay đôi với cưng ngay tại đây này! Hờ, không dám à? An Tử Đằng ngốc nghếch! Nói thật cho cậu biết nhé: Người cột dây giày lần trước của cậu là tôi đấy! Sao nào? Cậu làm gì tôi hả? Tức lắm à? Đánh không? Đánh đi!
- Mi! Mi thật đáng chết! Ông thề không vặt cổ, lóc da mi thì ta không tên là An Tử Đằng! – Trông mặt hắn đen xịt và đáng sợ như một cái ấm sôi lụp bụp trên bếp.
Tôi cá là Hà Mã không dám làm gì đâu. Đụng vào Mai có chắc là cậu ta còn ở lại trường được! Xem ra Mai sẽ thắng vụ đấu khẩu này. Tôi ngáp dài, ngồi xem song tấu của tụi đó. Cả đám người xôn xao vì mức độ gan dạ tự thú của nhỏ Mai. Ôi trời! Con ngốc này chưa ai đánh đã khai rồi!
Trong lúc cả căn tin đang lu xà bù vì sự gây gổ kịch liệt của Mai và Đằng thì bỗng chốc ấm thanh cãi vã và xì xào ngưng bặt. Có tiếng bước chân tới gần..
Mọi người mở to mắt, nhìn theo..