Người Hai Mặt


Người chết là Thái Quý Thành, một nông dân ở thôn Diêm Hợi, phía bắc Nghi Ninh.
Theo những người hàng xóm và bạn bè của ông ấy, mặc dù Thái Quý Thành keo kiệt nhưng rất có nghĩa khí.

Ông ấy có rất nhiều bạn bè, để giúp những người anh em này, ông ta không ngần ngại hết lần này đến lần khác đắc tội người khác, riêng trong thôn cũng có rất nhiều kẻ thù.
Do đó, trong thời gian ngắn không dễ để xác định ai là người muốn giết ông ta.
“…Đồng chí cảnh sát, sau khi ra ngoài làm sao tôi biết được ông ấy đi đâu? Tính tình ông ấy rất nóng nảy, chưa từng nói gì với tôi.

Nếu tôi biết tối hôm qua ông ấy ra ngoài không bao giờ trở lại, dù tôi liều mạng cũng phải ngăn cản ông ấy!”
Ngồi trên ghế sô pha trong cục cảnh sát, vợ của Thái Quý Thành, Lỗ Huệ, không ngừng lau nước mắt.
Trong khi Lâm Diệp Tư đang an ủi Lỗ Huệ, Khương Dương nhanh chóng nhìn người phụ nữ đáng thương vừa mất chồng, bà ấy là một phụ nữ nông thôn rất điển hình, trông mệt mỏi và phờ phạc.

Nhưng điều kỳ lạ là ngay cả khi đang trong mùa hè nóng như vậy, bà ấy vẫn mặc áo dài tay và quần dài.
Muốn chống nắng à? Hay là có gu thẩm mỹ đặc biệt?
“Xin đừng quá đau lòng.”
Khương Dương lấy khăn giấy lau mặt đưa cho Lỗ Huệ: “Cố gắng nhớ lại, trước khi ra ngoài, Thái Quý Thành có hành vi khác thường nào không?”
Lỗ Huệ suy nghĩ một chút, sau đó nức nở trả lời: “Không… Không.”
Lo lắng cho tinh thần bất ổn của bà, Lâm Diệp Tư dịu giọng an ủi: “Bà Lỗ đừng lo lắng, bà có thể suy nghĩ lại.

Cho dù bà không nhớ cũng không sao, chúng tôi có thể giúp bà từ từ nhớ lại.”
Lỗ Huệ xấu hổ xoa vạt áo, gật đầu.
“…Khụ.”
Đột nhiên, Lỗ Huệ ngẩng đầu lên, phát ra vài âm tiết mơ hồ.
Khương Dương: “Cái gì?”
Sau khi bắt gặp ánh mắt của cô, Lỗ Huệ không khỏi lo lắng trở lại nên quay sang nhìn Lâm Diệp Tư: “Khoảng vài ngày trước, Quý Thành hình như bị ho nhẹ, sau đó ho khá nặng.

Cô bé à, cái này…có tính không?”
“Coi như có đi!”

Lâm Diệp Tư mỉm cười: “Bà Lỗ, manh mối bà cung cấp này rất quan trọng.”
Đột nhiên, Khương Dương nghĩ đến những bộ quần áo mà họ tìm thấy của người chết, áo ngắn tay, quần jean, dép xỏ ngón bằng nhựa…Hầu hết những bộ quần áo này đều dễ chịu và thoải mái và trông cũng bình thường.
Loại quần áo này cho thấy nơi mà Thái Quý Thành muốn đi chỉ ở gần thôi.
Nếu bệnh của Thái Quý Thành nặng hơn, thân thẻ không khỏe, mà buổi tối không có việc gì khác thường trong việc làm nông, có khả năng ông ấy rời nhà đến bệnh viện khám bệnh.
“Bệnh viện hay phòng khám gần nhà bà nhất ở đâu?”
Khương Dương hỏi.
Lỗ Huệ đưa tay ra hiệu trong không trung: “Vị trí của thôn chúng tôi không tốt lắm.

Ngay cả phòng khám gần nhất cũng cách nhà tôi khá xa, chúng tôi phải đi qua hai con đường đầu tiên, cách rìa thành phố 500 mét mới có một số phòng khám nhỏ gần đó.”
“Vài phòng à…”
Khương Dương gặp rắc rối.
Ngôi làng nơi người chết sống nhỏ và nghèo, thậm chí có thể không có camera giám sát trên đường đến phòng khám, làm sao họ biết Thái Quý Thành đã đi đến phòng khám nào vào tối qua? Chẳng lẽ chỉ có thể hỏi từng người một thôi sao?
Được rồi, họ cũng có một chiếc điện thoại di động được lấy ra từ hồ chứa!
Khương Dương đột nhiên ngước mắt lên: “Tiền Trác, đến phòng kỹ thuật hỏi xem làm sao khôi phục được thông tin trong điện thoại di động của người chết? Tôi muốn biết, từ lúc Thái Quý Thành đi ra ngoài đêm qua đến trước khi bị giết, chuyện gì đã xảy ra với điện thoại di động của ông ấy, điện thoại có được kết nối với mạng nào và liệu có thông tin thanh toán trên WeChat hay Alipay không.”
Cô muốn sử dụng những thông tin này để khôi phục hành trình của người chết đêm qua.
Sau khi điều tra, họ thật sự đã tìm ra nơi mà Thái Quý Thành đã chết vào đêm hôm đó.
Đúng là một phòng khám nhỏ!
Đồng thời, khám nghiệm của Lận Thời Thương cũng có những phát hiện mới.

Hơn nữa, phát hiện này cũng có liên quan đến phòng khám.
“Thái Quý Thành chết vì dị ứng thuốc.”
Lận Thời Thương đứng bên cạnh bàn giải phẫu nhướng mày, vẻ mặt thờ ơ: “Nói chính xác hơn, ông ấy chết vì sốc phản vệ do dị ứng với Penicillin.

Những vết xước trên thi thể là do dị ứng gây ngứa.”
Ngọn đèn trắng như tuyết trên đầu khiến lông mày và mắt anh lạnh đi.
Khương Dương khẽ gật đầu: “Ý của anh là Thái Quý Thành dị ứng với Penicillin? Có ai biết chuyện này không?”
“Ít nhất bản thân người chết cũng nên biết.”
Lận Thời Thương thấp giọng nói: “Tôi đã kiểm tra hồ sơ nhập viện của ông ấy.


Ông ấy đã từng nhập viện vì dị ứng với Penicillin.

May mắn là đã được điều trị kịp thời và nhanh chóng hồi phục.”
Đã có vết xe đổ, sao ông ấy lại có thể chết vì nó chứ?
“Chúng tôi phát hiện ra nơi cuối cùng mà Thái Quý Thành đến là một phòng khám gần nhà.

Chẳng lẽ người trong phòng khám đã ra tay vào đơn thuốc của ông ấy?”
Khương Dương nghĩ.
Lận Thời Thương: “Không loại trừ khả năng này.”
Anh chậm rãi đi đến bên bàn, chỉ cho Khương Dương thứ mà anh vừa phát hiện: “Tôi phát hiện một lượng nhỏ dư lượng thuốc trên quần áo của người chết.

Thuốc này là thuốc kê đơn, cần được bác sĩ cho phép.”
Khương Dương có chút không tán thành: “Nhưng Thái Quý Thành đã từng đi khám bệnh, thuốc dính vào quần áo cũng là bình thường…”
Lận Thời Thương nói: “Thuốc được phát hiện là bột của thuốc Kali Penicillin V.”
“Thuốc Kali Penicillin V?!”
Đồng tử Khương Dương đột nhiên giãn ra: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, loại thuốc này đối với người dị ứng với Penicillin rất nguy hiểm, trước khi dùng nên tiến hành kiểm tra trên da trước, mọi người trong phòng khám đều nên biết kiến thức này, sao có thể để người bị dị ứng tiếp xúc với nó được?”
E rằng ở phòng khám đó có gì không ổn!
“Tôi phải đưa người đến phòng khám đó!”
Nói xong Khương Dương đứng dậy sải bước đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng pháp y bị đẩy ra rồi đóng lại.
Khi tiếng bước chân vội vã dần xa, căn phòng trở lại tĩnh lặng, như được bọc trong một lớp màng nước dày, dần dần chìm vào đáy biển trống rỗng.
Lận Thời Thương nhìn cánh cửa đóng chặt, cười khổ.
Không ngờ đúng lúc này, cửa phòng pháp y lại bị đẩy ra.

Giữa khe cửa hẹp, khuôn mặt của Khương Dương lộ ra.

Trong mắt Lận Thời Thương hiện lên một tia kinh ngạc.
“Cho đến bây giờ, anh vẫn còn hoài nghi nguyên nhân cái chết của ba anh đúng không?”
Ánh mắt Khương Dương như dao, xuyên thấu qua gọng kính bạc, nhìn thẳng vào con ngươi của Lận Thời Thương: “Chiều nay khi ở hiện trường, những lời anh nói với tôi đã làm tôi nghĩ, có những chuyện anh vẫn chưa buông bỏ được.”
Ánh mắt Khương Dương thật sắc bén.

Đột nhiên, Lận Thời Thương theo bản năng muốn né tránh.
Dường như lớp ngụy trang bao năm qua của anh đã bị ánh mắt này xuyên thủng, tất cả đen tối cùng xấu hổ đều bị xé toạc, phơi bày dưới ánh mặt trời thiêu đốt, phơi bày trước mắt cô.
Lông mi của Lận Thời Thương hơi rũ xuống, nhưng anh không trả lời.
Tuy nhiên, Khương Dương nhếch môi và cười: “Nếu pháp y Lận có thể tin tưởng tôi, anh có thể nói với tôi vài chuyện.

Dù sao, với sự phát triển của thời đại, sẽ dễ dàng tìm ra những sự thật bị giấu kín.”
Lận Thời Thương hơi sửng sốt, giống như anh hoàn toàn không mong đợi câu trả lời này.
Nhưng mà Khương Dương vội vàng mở cửa rời đi, lại không thấy đâu, Lận Thời Thương chậm rãi nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay: “Không được điều tra, ngàn vạn lần không được điều tra…”
Anh dường như đang ngăn cản Khương Dương, dường như cũng đang khuyên nhủ chính mình.
“…Vụ án cũ này không đơn giản như em tưởng tượng đâu.”
Trên đường đến phòng khám, Khương Dương có tâm trạng khá tốt.
Bởi vì vừa rồi đột nhiên quay đầu lại, cô chú ý tới vẻ khó xử của Lận Thời Thương.
Bề ngoài, Lận Thời Thương dường như muốn xé toạc lồng ngực của mình, giữ bóng tối đáng sợ nhất và điên rồ nhất trong trái tim anh trước mắt cô, để buộc Khương Dương rút lui.

Tuy nhiên, ánh mắt đó mơ hồ lộ ra sự không cam tâm và níu giữ.
Khương Dương thấy được, người này rõ ràng có quan tâm đến cô.
Vì vậy, cho đến khi bước vào phòng khám, Khương Dương vẫn có tâm trạng rất vui vẻ, thậm chí còn tùy hứng ngâm nga một giai điệu.
Phòng khám của bác sĩ Thẩm, hay là người khám bệnh cho Thái Quý Thành vào đêm đó.
Nếu không phải chiếc răng cửa bị sứt mẻ thì bác sĩ Thẩm sẽ có khuôn mặt đẹp trai hơn, trông rất nho nhã.
Sau khi vào cửa, Khương Dương đi thẳng vào vấn đề.
“Tối hôm qua, Thái Quý Thành có đến đây không?”
Cô hỏi.
Bác sĩ Thẩm rõ ràng có ấn tượng sâu sắc với ông ta, một lúc sau mới nói: “Thái Quý Thành? Ồ, tôi nhớ ra rồi, ông ấy quả thật đã đến phòng khám của chúng tôi tối qua, lúc đó đã gần 9 giờ rưỡi.”
Khương Dương: “Tới làm gì?”
“Thái Quý Thành không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.”
Bác sĩ Thẩm nói, “Chỉ bị viêm amiđan, ho nhẹ và đau họng thôi.”
Nó tình cờ là các triệu chứng được điều trị bằng viên Kali Penicillin V.

Khương Dương nhướng mày, sắc như dao: “Cho nên, anh kê cho ông ấy thuốc Kali Penicillin V?”
“Không, không, tôi không kê đơn thuốc này cho ông ấy!”
Bác sĩ Thẩm nhìn thấy cô liền cảm thấy sợ hãi, vội vàng giải thích: “Tôi biết ông ấy bị dị ứng với Penicillin, làm sao tôi có thể kê loại thuốc này cho ông ấy được! Tuy tôi chỉ là bác sĩ của một phòng khám nhỏ nhưng tôi vẫn phải đề phòng…”
“Anh chắc chứ?”
Khương Dương hỏi.
Bác sĩ Thẩm liên tục gật đầu: “Chắc chắn, chắc chắn, rất chắc chắn!”
Khóe miệng Khương Dương nhếch lên, nhưng trên mặt lại không có chút độ ấm nào: “Vậy xin bác sĩ Thẩm giải thích cho chúng tôi, vì sao khi Thái Quý Thành cầm đơn thuốc mà ông viết, đi đến hiệu thuốc bên cạnh phòng khám để mua thuốc, thứ ông ta mua là Kali Penicillin V?”
“Cái này…Làm sao có thể?”
“Làm sao không thể?”
Khương Dương cười lạnh một tiếng, dùng tay trái ném một túi vật chứng trước mặt bác sĩ Thẩm.
Có một tiếng “ba”.
Trái tim của bác sĩ Thẩm đã lỡ một nhịp.

Anh ta nhanh chóng cúi đầu và dán mắt vào chiếc túi bằng chứng trong suốt trên bàn.
Thứ ở trong túi vật chứng là đơn thuốc do chính bác sĩ Thẩm viết.
Ban đầu bác sĩ Thẩm không coi trọng nó, nhưng khi anh ta nhìn vào, đột nhiên cảm thấy khí huyết dâng lên, đơn thuốc giấy trắng mực đen viết những căn bệnh mà Thái Quý Thành mắc phải và những loại thuốc ông ấy cần uống.
“Làm sao… làm sao có thể…”
Bác sĩ Thẩm choáng váng, không thể nói một câu hoàn chỉnh trong một lúc.
Khương Dương thừa thắng xông lên: “Không nghĩ tới đúng không, vì nhân viên mới của hiệu thuốc hơi bừa bộn nên tối hôm qua sơ ý làm rơi đơn thuốc của Thái Quý Thành xuống sàn hiệu thuốc, tình cờ bị chúng tôi phát hiện.”
Thấy vậy, Tiền Trác cũng đổ thêm dầu vào lửa.
“Này! Hình như anh là một trong những kẻ thù của của Thái Quý Thành!”
Tiền Trác cười nói: “Khi chúng tôi điều tra quan hệ xã hội của người chết, phát hiện trước đây ông ấy từng đánh anh một trận, anh còn nói muốn giết ông ấy.”
Nghe lời này, toàn thân bác sĩ Thẩm liền run rẩy.
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của anh ta, Khương Dương phát hiện ra rằng anh ta không phải vì sợ hãi mà run rẩy.

Bởi vì xuất hiện trên khuôn mặt anh ta là sự tức giận.
“Đây…đây là vu khống! Vu khống!”
Bác sĩ Thẩm vô cùng tức giận.
Anh chỉ vào tờ đơn thuốc, khuôn mặt trắng nõn nho nhã đỏ bừng: “Tôi có thể khẳng định là có người thay đổi đơn thuốc của tôi! Tên thuốc trên đó không phải tôi viết!”
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận