“Anh cảnh sát, khi nào mới biết được danh tính của người chết? Anh có thể nói cho tôi biết không? Chuyện này đối với tôi thật sự rất quan trọng.”
Khi Khương Dương hoàn thành việc điều tra hiện trường, bầu trời đã sáng hơn.
Vừa bước ra khỏi cổng chính của quán bar Nghê Hoa, cô đã nghe thấy ai đó bên ngoài tuyến phân cách vội vàng hỏi.
Giọng nói lo lắng.
Sắc mặt người đó rất khó coi, chắc đã bị nôn vài lần, không giống như người hay đến quán bar chơi, anh ta ăn mặc chỉnh tề, đeo một cặp kính gọng đen quy củ trên sống mũi, khiến anh ấy trông như một người trí thức.
“Hả? Đó không phải là người báo án Lâm Việt sao?”
Lâm Diệp Tư nhận ra anh ta ngay lập tức: “Anh là sinh viên năm nhất, sao trễ vậy rồi còn chưa về? Sáng mai anh không phải đi học sao?”
Lâm Việt kinh hồn bạt vía lắc đầu: “Cho dù có, tôi cũng phải tìm cô ấy…”
Khương Dương cau mày: “Anh tìm ai?”
Ban đầu cô nghĩ loại sinh viên “ba tốt” này đến quán bar cũng đã rất lạ rồi, nhưng nếu như là tìm người thì cũng có lý
“Tìm bạn gái của tôi, Trang Thái Ẩn.”
Lâm Việt cúi đầu, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu: “Thái Ẩn đã mất tích hai ngày rồi.
Nơi cuối cùng cô ấy đến trước khi biến mất là ở đây.
Tôi lo lắng, không biết có phải cô ấy…”
Mới nói được nửa câu, anh ta đã mím chặt môi như bị kích thích.
Lâm Diệp Tư rất chu đáo, nhanh chóng nhìn ra sự lo lắng trong lòng anh, cô nhanh chóng đưa ly nước, nhẹ nhàng nói: “Có thể là cô ấy tạm thời có việc phải làm, nên ở bên ngoài vài ngày?”
“Tôi cũng hy vọng như vậy.
Nhưng ngay sau đó, tôi đã loại trừ khả năng này.”
Giọng Lâm Việt trở nên khàn khàn, anh nhận nước nhưng không có ý định uống: “Chúng tôi đều đến Nghi Ninh vào tháng 9 năm ngoái, chúng tôi không quen thuộc với nơi này.
Thái Ẩn chưa bao giờ ra ngoài trường học, có thể đi đâu chứ?”
Khương Dương hỏi: “Còn không ra khỏi trường sao? Vậy lần đó cô ấy tới quán bar làm gì?”
“Là bạn của cô ấy thất tình nên ép cô ấy tới uống rượu.”
Lâm Việt nhắm mắt lại, giọng run run nói: “Nhưng sau khi họ đến đây thì một đi không trở lại, họ như biến mất khỏi thế giới vậy.”
“Được, chúng tôi biết rồi.”
Khương Dương vỗ vai anh: “Anh về trường trước đi, đừng trì hoãn việc học, có kết quả chúng tôi sẽ thông báo ngay cho anh.”
Làm liên tục cả đêm, nói không mệt là nói dối.
Đến viên kẹo cuối cùng trong túi Khương Dương cũng không còn, vừa định đi đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó để mua một ít đồ, cô đã nhìn thấy Lâm Thời Thương ở bên ngoài quán bar.
Lúc này, Lâm Thời Thương đã cởi bỏ mũ trùm đầu và quần áo bảo hộ.
Trong ánh sáng mờ, mái tóc làm nổi bật đường nét của khuôn mặt tuấn tú, giữa hai lông mày lạnh như băng, xuyên qua chiếc áo sơ mi trắng lụa cài khuy trên cùng, dường như vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng đường nét bờ vai và cổ.
Trái tim của Khương Dương lệch một nhịp, thấy sắc nổi lòng tham.
Cô nhướng đôi lông mày sắc, cho ngón tay vào miệng và huýt sáo với Lâm Thời Thương từ xa.
Tiếng huýt vút cao, xuyên qua tia nắng đầu tiên của bình minh.
Màn đêm rút đi như thủy triều, rạng sáng, trên đường yên tĩnh khác thường.
Trong ánh sáng mờ của rạng đông, Lận Thời Thương dường như nghe được tiếng huýt sáo của cô.
Anh quay đầu lại, nhẹ nhàng nhìn cô.
Ánh mắt kia dường như có lưỡi câu, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể lặng lẽ móc vào lòng người.
Khương Dương rất có hứng thú đánh giá anh ta vài lần, lúc anh ta đi rồi, cô mới chậm rãi dời ánh mắt: “Anh thấy pháp y Lâm này thế nào?”
Đầu lưỡi áp vào thành trong của miệng, cô nếm được vị chua ngọt của kẹo việt quất.
Không ngờ, sắc mặt của Tiền Trác đột nhiên thay đổi khi nghe điều này.
“Tôi nói đội trưởng! Cô ngàn vạn lần đừng nghĩ đến! Người này trong cục chúng ta nổi tiếng là tâm lạnh tình lạnh!”
Tiền Trác mở to mắt, phàn nàn: “Khi anh ấy mới đến, cũng làm một nhóm nữ cảnh sát xinh đẹp bị chết mê chết mệt, nhưng không nghĩ đến, mấy năm nay anh ấy gặp một người cự tuyệt một người, những cô gái bị anh ấy tự tuyệt có thể sếp thành một đội quân rồi đó!”
Nhưng Khương Dương lại hứng thú hơn: “Khó theo đuổi lắm sao? Không phải tốt hơn sao?”
“Vậy à?” Tiền Trác sửng sốt, không nghĩ ra nguyên nhân: “Đội trưởng, người như vậy… thì có gì tốt?”
“Có tính khiêu chiến, rất có ý nghĩa.”
Khương Dương nhếch khóe môi, lộ ra ánh mắt như thợ săn: ” Thả mồi một lần đã câu được thì không thú vị, loại trò chơi tình ái này, 80, 90 phần trăm hứng thú không phải đều nằm ở việc chinh phục và bị chinh phục sao?”
Tiền Trác vô cùng sốc trước tinh thần vượt khó của đội trưởng.
Vì vậy, anh biết điều ngậm miệng lại, nước mắt lưng tròng vô cùng kính trọng Khương Dương, đôi mắt kia tựa như đang nhìn một liệt sĩ sắp anh dũng hy sinh.
Khương Dương không muốn làm tử sĩ: “…”
Nhận thấy ngay cả cấp dưới cũng không có lòng tin với mình, cô chán nản chuyển chủ đề: “Vừa rồi anh đặc biệt tới gặp tôi là vụ án có tiến triển gì sao?”
Một giây kế tiếp, Tiền Trác thu hồi biểu cảm khoa trương: “Không thể nói là tiến triển nhưng tôi có điều tra được chút chuyện.”
“Nói đi.”
“Tôi tìm thấy một thứ trong băng ghi hình của camera giám sát có thể có liên quan đến vụ án này.” Tiền Trác bí mật chỉ qua một bên.
Khương Dương nghiêng đầu nhìn.
Lâm Việt, người đến tìm bạn gái của mình, đứng một mình bên đường, thẫn thờ nhìn con đường vắng.
Thở dài một hơi, Tiền Trác hạ giọng, trong mắt có chút thương hại: ” Là…trong băng ghi hình thấy được cô gái gặp chuyện không may, rất có thể đó là bạn gái mất tích của sinh viên đại học đó, Trang Thái Ẩn.”
Hai ngày trước, bên ngoài quán bar Nghê Hoa.
Khi Trang Thái Ẩn bước ra khỏi quán bar với cô bạn nồng nặc mùi rượu, bạn của cô ấy là Tạ Hoa đã uống say rồi.
“Thái Ẩn…ợ… Anh ấy thật xấu xa!”
Tạ Hoa được Trang Thái Ẩn đỡ, vừa khóc vừa xì mũi: “Mình… không có say! Cậu với mình uống thêm vài ly đi!”
Trang Thái Ẩn phớt lờ cô ấy, chỉ nghiến răng và kéo đi.
Sau khi uống mấy ly rượu, ý thức của Tạ Hoa đã kém đi, hiện tại phần lớn trọng lượng đều dồn lên người Trang Thái Ẩn, khiến cô ấy không chú ý xung quanh.
Do đó, cả hai cô gái đều không nhận ra rằng…Nguy hiểm đang đến gần.
Lúc đó, đã có một chiếc xe đi phía sau họ.
Chiếc xe giống như một con thú thép khổng lồ lẻn vào bóng tối, lặng lẽ đi theo hai người họ đến một con phố nhỏ hẹp.
Không có ai ở đây, ngoại trừ đèn đường.
Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, Trang Thái Ẩn cứng ngắc quay đầu lại, cuối cùng dưới ánh đèn mờ ảo, cô nhìn thấy một cái bóng khổng lồ trên bức tường bên cạnh.
Đó là cái bóng của chiếc xe!
Họ đã bị theo dõi suốt chặng đường!
Máu toàn thân Trang Thái Ẩn sắp đông lại, ly rượu vừa uống trong nháy mắt biến thành mồ hôi lạnh.
“Tạ Hoa, chạy!”
Cô hét lên, “Chạy đi!”
Trang Thái Ẩn đã không thường chạy kể từ sau kỳ thi thể dục ở trường trung học.
Cô nắm lấy tay Tạ Hoa, chạy về phía trước.
Mồ hôi nóng rịn ra trên trán, bụng khó chịu như bị siết chặt, từng chút dưỡng khí còn sót lại trong phổi đều bị vắt kiệt…
Trong cơn đau rát gần như muốn nổ tung lồng ngực, cô nghe thấy tiếng động cơ gầm rú.
Chiếc xe phía sau đột ngột tăng tốc.
Các bánh xe quay nhanh, cọ xát với mặt đất suốt quãng đường và lao tới như hổ báo.
Khi chiếc xe lướt qua hai cô gái, cánh cửa đột nhiên mở ra, một đôi tay vạm vỡ từ trong cửa vươn ra, duỗi thẳng về phía họ.
Khi Trang Thái Ẩn nhìn lại, bạn của cô đã biến mất trong xe.
“Tạ Hoa! A…”
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi tay đó lại duỗi ra.
Mười ngón tay thô ráp như móng vuốt của ác quỷ, hung hăng bắt lấy cô.
Người đàn ông dã man bịt miệng Trang Thái Ẩn đang muốn kêu cứu, phớt lờ sự vùng vẫy điên cuồng của cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong xe, dưới màn đêm đen kịt, khuôn mặt trong xe hung dữ như dã thú.
Người không thể chạy nhanh hơn xe.
Khoảnh khắc cô bị kéo vào cửa xe, Trang Thái Ẩn buồn bã nghĩ, nỗi tuyệt vọng vô tận tràn ngập trong đầu cô.
Rầm một tiếng, cửa xe đóng lại.
Với âm thanh bị bóp nghẹt này, tất cả những hy vọng mong manh đã bị ném ra ngoài cánh cửa.
Con phố dài đã yên tĩnh trở lại.
Nhưng bọn côn đồ trên xe có thể không nghĩ rằng sẽ có một cái camera giám sát giấu trong bụi rậm, ghi lại toàn bộ quá trình.
Trước màn hình giám sát, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nhìn chiếc xe bắt hai cô gái rồi thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, lòng ai nấy đều nặng trĩu.
Khương Dương cố tình chú ý đến ngón tay của hai cô gái, không ai trong số họ có hình xăm chữ D trên tay.
Điều này làm cô nhẹ nhõm một chút.
“Qua xử lý có thể nhìn xem người trong xe trông như thế nào không?” Khương Dương hỏi.
“Haiz, sợ là không được.” Tiền Trác thử vài lần sau, bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Đội trưởng, bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng, hai người đều đeo khẩu trang và đội mũ che kín mặt.
Có vẻ như đã được lên kế hoạch từ lâu.”
Những tên xã hội đen đó không chỉ bịt mặt mà còn che cả biển số xe.
Tiền Trác nhìn kỹ một chút, lập tức không kìm được than thở: “Haiz! Hyundai Equus màu đen! Đầu năm nay, tội phạm đều có tiền vậy sao? Còn lái xe xịn như vậy!”
“Không loại trừ khả năng ăn trộm.” Khương Dương nói.
Tất cả những gì cô quan tâm là làm thế nào để tìm thấy chiếc xe và chủ nhân của nó.
“Chiếc xe này có đặc điểm gì không?” Khương Dương nhìn chằm chằm màn hình giám sát, cẩn thận tìm kiếm từng li từng tí.
“Không tìm thấy.
Có thể thủ phạm đã dọn sạch nó…”
Tiền Trác còn chưa nói xong, Khương Dương đột nhiên nhíu mày, cao giọng nói: “Chờ một chút! Quay lại một chút!”
Khẽ gật đầu, Tiền Trác cũng nhanh chóng làm theo, ngón trỏ tay phải khẽ di chuyển, nhấp chuột vài cái.
Thời gian trên màn hình giám sát bắt đầu đảo ngược, cơn ác mộng được camera ghi lặp lại dưới mắt của Khương Dương.
Khi Trang Thái Ẩn sắp bị bắt trong video, cô ấy nói:
“Từ đây, làm băng ghi hình chiếu chậm lại.”
Vài giây rất ngắn được kéo dài vô tận, những chuyển động cực kỳ nhỏ ban đầu cuối cùng cũng trở nên rõ ràng khi thời gian trôi chậm lại.
Lần này, Khương Dương đã thấy rõ.
Một giây trước khi hoàn toàn bị kéo vào trong xe, Trang Thái Ẩn bất ngờ giật lấy sợi dây chuyền của cô ấy, dùng vật trang trí sắc nhọn ở cuối sợi dây chuyền làm dao cào lên xe.
Khương Dương: “Dừng lại đây! Phóng to!”
Dưới máy ảnh độ phân giải cao và xử lý màn hình của Tiền Trác, mọi người cuối cùng đã thấy động tác của Trang Thái Ẩn.
Trên thân xe để lại một vết xước nhỏ.
Đối với xe mà nói, đó chỉ là một vết xước sơn nhẹ, không hề làm người khác chú ý, nhưng vị trí bị xước rất đặc biệt.
“Trang Thái Ẩn đang để lại dấu vết cho chúng ta.”
Hai mắt sáng lên, Khương Dương chậm rãi nhếch khóe môi: “Cô gái này thật thông minh, cố ý cào chiếc xe này!”.