An Nhi và Min đều không hiểu vị tiểu thư từ nãy đến giờ lơ hai người hầu như mình đang nói cái gì, chỉ biết đơ ra một chỗ. Cô ấy vừa dứt lời đã búng tay kêu lên một cái tách dứt khoát. Bên ngoài có tiếng của một thanh niên trẻ cùng chiếc máy bộ đàm rè rè:
- Được rồi, tiến hành đi.
Sau đó phải đến hàng trăm người nháo nhào chạy vô, mang đủ thứ nào là bóng bay, nào là hoa, chậu cảnh, rèm cửa màu hồng, nơ bướm, thú nhồi bông và các thứ loè loẹt đến nữ tính khác. Họ thuần thục trang trí xung quanh phòng khách, rồi chạy vào phòng ăn, phòng trà, chạy lên lầu, và may mắn thay, tất cả các phòng ngủ trên đó đều được khoá cẩn thận do sự lường trước tình hình của Đình Phong. Thế nên họ trở về đội hình bên ngoài. Xong đâu vào đấy theo sự chỉ định của tiểu thư Andrea, người thanh niên trẻ khi nãy đã truyền lệnh qua máy bộ đàm tiến tới, lễ phép cúi chào mọi người, sau đó quay sang nó:
- Tiểu thư, mọi thứ đã theo như ý cô.
- Tốt. - Nó mỉm cười hài lòng - Giờ thì... mọi người cũng nên ra đi chứ?
Sau hai lần vỗ tay ra hiệu, từ cửa sau, các cô gái giúp việc lần lượt xuất hiện với những bộ váy sặc sỡ sắc màu cùng chiếc nơ to tướng như tai chuột trên đầu. Nhưng mặt họ không được tự nhiên cho lắm, trông cứ ngượng ngượng thế nào, còn chẳng dám nhìn thẳng lên.
- A! Đúng rồi! - Bỗng, nó vỗ tay đánh lên một cái rồi quay sang nhìn hắn - Anh cũng cần phải thay trang phục nữa, sao lúc nào cũng mặc nguyên bộ đồ đen từ trên xuống dưới vậy, lâu lâu còn có tí trắng với xám. Còn anh nữa, Lục Duy, tự nhiên bữa nay lại mặc đồ màu xanh đen, bộ màu hồng lần trước em mua cho đâu rồi?
- Kh... không... anh... - Lục Duy ấp úng, vẻ mặt dần tái xanh.
- Nhanh lên lầu thay đi ! - Nó chống nạnh, má phồng ra giận dữ, đưa mắt sang nhìn hắn, Đình Phong giật bắn mình - Ca ca! Y phục màu vàng em tặng tháng trước sao anh không mặc!
- M-màu vàng? Anh làm gì nhớ trong tủ quần áo của mình có bộ đó? - Hắn đổ mồ hôi, tránh ánh nhìn của cô tiểu thư phía trước.
- Trí nhớ của anh kém thật! Cả hai bộ đồ của anh và Lục Duy đều có chiếc nơ thắt đằng sau đó! Không những thế, em còn đính thêm mấy hạt kim cương màu hồng cánh sen cho nó đẹp nữa! Đấy là về phần áo thôi, còn quần nữa, em đã công khó nhờ người ta may cho hai người cái quần soọc cùng màu nhưng sậm hơn một chút, trên có hình chấm bi dễ thương lắm!
Nơ? Kim cương? Màu hồng? Quần soọc? Chấm bi? Những từ đó ngưng lại trong đầu hai cậu thiếu gia. Nếu không phải nể tình nó là tiểu thư thì hai người đã vứt cái bộ đồ nữ tánh đó đi rồi ! Nó tiếp tục búng tay ra hiệu cho anh thiếu niên đang là quản gia của mình:
- Mau dẫn ca ca và anh Lục Duy lên thay y phục đi !
- Thay gì nữa? Lúc anh chuyển nhà... anh quên mang rồi... - Lục Duy lên tiếng, mắt đảo một vòng để nghĩ cớ.
- Trời ơi, yên tâm! - Nó phẩy phẩy tay - Em có đem theo BỘ DỰ PHÒNG mà, em đã tính trước tới chuyện này rồi !
Cô và Min cố gắng nhịn cười. An Nhi không nghĩ rằng sẽ có ngày thiếu gia của mình có thể "diện" chiếc áo và quần đó. Mặc cho hai chàng trai đang khóc than nài nỉ, nước mắt, nước miếng, nước mũi rơi lã chã hòa lẫn với nhau thành một hỗn hợp không tên nào đấy, Đình Phong lúc này cũng chẳng thèm quan tâm tới hình tượng cao đẹp của mình nữa, chỉ muốn thoát ra khỏi đây ngay, tiểu thư Andrea chuyển mục tiêu sang hai cô hầu nãy giờ như người tàng hình.
- Hai người, cả hai chắc đều là người mới nhỉ? Là quản gia cho anh Đình Phong và Lục Duy đúng không?
- Vâng, thưa tiểu thư. - An Nhi cúi đầu đáp lễ, cuối cùng cũng nuốt được trận cười vào lòng.
- Chúng ta mau thay trang phục đi !
- Tiểu thư, chúng tôi công việc chưa xong, không thể nào mặc lên những bộ váy của cô được.
- Tại sao? Ta thấy nó rất đẹp mà? Các người không thích?
- Với phận là người hầu như chúng tôi, chỉ có bộ váy trắng đen này là hợp nhất.
- Xì, lại trắng đen... - Andrea lẩm bẩm.
- Tiểu thư, cô bao nhiêu tuổi rồi? - An Nhi nghiêng đầu hỏi.
- Tôi mười lăm, là vị hôn thê của Đình Phong ca ca đó! - Nó chống nạnh, hất mặt lên, cảm thấy tự hào về điều đó.
Hôn thê của thiếu gia à, trước giờ cô vẫn không nghe tới chuyện này. Bỗng, Min giật giật ống tay áo của cô, nhỏ chỉ vào các bức tường xung quanh. Quào! Tiểu thư Andrea này thật không phải dạng vừa đâu, nãy giờ mà đã... làm mấy bức tường từ màu trắng xám sang màu... hồng phấn rồi... Ờ, không đùa đâu, ...giấy dán tường màu phấn thật đấy, thậm chí còn khuyến mãi thêm mấy hình trái tim màu đỏ rồi còn được dán mấy cái hình búp bê và gấu bông nữa.
Một lúc lâu sau, An Nhi, Min cùng tiểu thư Andrea đang ngồi chơi đùa dưới phòng khách, cả ba ngồi nói chuyện rất vui vẻ, họ làm thân nhau nhanh thật. May mà An Nhi biết lựa lời mà nói khiến tiểu thư không thể ép hai cô hầu mặc váy của nhỏ được.
Thì...TEN TEN TEN TÈN !!!!
Nhạc (minh họa) nổi lên ì xèo, sáu con mắt hướng ra nơi cầu thang chính lúc nào cũng được trải thảm đỏ.
Phía trước là... ba cái mặt đẹp trai không cô nàng nào có thể cưỡng lại được sức hút như nam châm ấy. Anh quản gia bước nhanh hơn để đứng cạnh vị tiểu thư của mình. Nó nhìn hài lòng gật đầu.
Hai đôi giày cổ àu trắng đen đặc trưng của Đình Phong chậm rãi lê từng bước xuống từng bậc thang và màu nâu sậm của Lục Duy cũng ngập ngừng không kém.
An Nhi và Min nhìn từ dưới lên trên...
Chậc, cảnh tượng thật là hùng vĩ ! Từ cái mép cổ của đôi giày... những cái giò, à không, cái chân trắng bóc ! Chính nó! Cái quần soọc CHẤM BI cao-thượng đã ĐỂ LỘ ra cặp đùi cũng trắng nốt! Những đôi chân trần thật là quyến rũ! Cái áo đã được miêu tả bởi tiểu thư Andrea nay lại càng hoành tráng hơn khi nhìn tận mắt. Mặt hai thiếu gia biến sắc, chuyển sang màu đỏ vì xấu hổ.
- A! Phải rồi! Còn thiếu thiếu cái gì đó! - Nó đánh bộp tay này lên lòng bàn tay kia, rồi nheo mắt lại nhìn họ.
- Kh-không có thiếu gì đâu! Đủ lắm rồi! Xinh đẹp, nữ tính như búp bê lắm rồi! - Lục Duy xua xua tay, mặt đổ mồ hôi, dần tái lại.
- Búp bê? Ý kiến hay đó! Trương Dũng, anh mau mời các hầu gái của chúng ta trang điểm đi ! - Nhỏ quay ngoắt sang anh quản gia, vẻ mặt hớn hở - Thêm mấy cái sợi dây chuyền nữa nha!
Người thanh niên tên Trương Dũng ấy gật đầu rồi ra ngoài theo lời tiểu thư.
Đình Phong giơ tay hình nắm đấm, gồng hết sức mình, mặt nổi gân xanh, tay nổi gân tím, đôi mắt sắc bén như dao bắn ra đằng đằng sát khí, Lục Duy lạnh xương sống, nhìn mặt hắn lúc này ai cũng có thể đọc được dòng chữ: " Lát nữa em sẽ-biết-tay-anh... Chuẩn bị chết đi là vừa! "
Và những cảnh tượng như tra tấn bởi son phấn, bút kẻ mắt, vân vân... sau đó... không một ngòi bút nào có thể tả nổi. Chỉ còn vương lại tiếng thét thất thanh của hai chàng trai...