Đôi cánh trắng hơi cụp lại. Khẽ rung lên vì giật mình khiến một chiếc lông vũ rơi xuống. Thật nhẹ nhàng, hệt một tờ giấy trắng, hay một chiếc lá khô lìa cành, chao đảo vài vòng giữa không trung, rồi mới nằm im được trên đất. Con ngươi trong đôi mắt anh dao động.
Bởi vì...
Bí mật ấy đã BỊ LỘ.
- Nguyên Khôi thiếu gia... ngài... là một thiên thần? - Cô khó khăn nói, ngập ngừng e sợ, chân cô chực lùi xuống.
Không thấy vị khách của mình đâu, Đình Phong đâm lo lắng, cả An Nhi cũng biến mất. Chẳng lẽ... Như vừa phát hiện ra điều gì, hắn lao ra khỏi phòng ăn, phóng như bay lên lầu. Lục Duy thấy lạ, bèn đuổi theo. Min vừa bước ra với khay bánh còn bốc hơi nóng hổi đã không thấy ai, nhỏ ngơ ngác ngó quanh, tự hỏi chính mình mọi người đâu rồi.
Hắn chạy nhanh trên dãy hành lang dài dẫn tới phòng Nguyên Khôi. Sợ rằng cô sẽ thấy hình dáng thật của anh ấy; sợ rằng đôi cánh trắng tinh khiết kia sẽ ôm trọn lấy cô, mặc cho cô vùng vẫy mà ngày càng siết chặt; và cũng sợ rằng bộ luật khốn kiếp của lũ Thiên Thần sẽ ép buộc cô làm theo lời chúng.
Chân hắn dần tê lại. Thấy An Nhi đang đứng sững gần mép cửa, hắn cảm thấy yên tâm hơn, mặc dù chỉ thấy mỗi phần xoè ra của bộ váy cho người hầu. Các bước chân dần chậm, hắn bất giác gọi:
- Này!
Cho đến khi hoàn toàn ở đằng sau lưng cô, hắn mới để ý đến Nguyên Khôi. Anh ta... đã thực sự "khoe cánh" rồi.
- Nguyên Khôi... Anh...
Lục Duy gần như đứng hình.
Bỗng, anh nở nụ cười nhạt, nhưng tỏ rõ niềm vui sướng.
Phạch.
Đôi cánh trắng đập mạnh, khiến những chiếc lông vũ rơi lả tả dưới sàn bị hất tung. Thời gian như ngừng lại. Âm thanh bị đóng băng. Màu sắc trở thành sắc nâu vàng ảm đạm.
Cô cảm thấy có một hơi ấm lạ bao quanh lấy mình. Vào lúc này, hắn mới nhận ra, bởi, những ngọn lông vũ mềm mại đang nhẹ cà vào má hắn, chính cái cảm giác nhồn nhột ấy đã kéo hắn về với thực tại.
Anh ta... đang ôm An Nhi!!
Đôi cánh khép lại, tạo nên một không gian riêng cho hai người họ. Chỉ le lói chút ánh sáng qua các khe đan vào nhau. Hắn thoát khỏi dòng mê hoặc, tách hai chiếc cánh ra, hay nói đúng hơn là xé toạc chúng như một tờ giấy trong cơn giận dữ tột cùng.
Nguyên Khôi mở to mắt. Ngạc nhiên về tốc độ của vị chủ nhân căn nhà, hắn ta hệt một bóng ma được kể trong lịch sử của loài thiên thần mà anh đã từng đọc được.
- Trả NGƯỜI HẦU CỦA TÔI lại đây!!!
Đình Phong gào lên, đôi mắt chuyển màu đỏ rực.
Vì hắn biết, một trong những Luật Thiên Thần là, bất cứ người con gái nào nhìn thấy đôi cánh trắng ấy sẽ phải trở thành VỢ của chúng. Và hắn không cho phép điều đó xảy ra, đặc biệt là hôm nay, bây giờ, ngay lúc này!
Cô ngã ra phía sau. Đôi mắt nhắm nghiền bởi sự thoải mái bên trong đôi cánh mang lại. Giấc ngủ dài khiến cô không để ý đến những gì đang diễn ra xung quanh.
Anh gập cánh lại. Nhưng nụ cười ngạo nghễ lại nở trên đôi môi quyến rũ, không chút sợ hãi, dường như sự ngạc nhiên ban đầu đã biến mất. Lục Duy trừng mắt nhìn. Đình Phong đỡ lấy An Nhi.
- Thiên thần... khoe cánh. - Cậu thì thào nói.
- Đình Phong, anh xin lỗi...- Nguyên Khôi bỏ qua lời của Lục Duy, nhún vai nói với vẻ hối tiếc - Nhưng cô gái này đã thuộc về anh rồi.
- Không, cô ta chưa bao giờ thuộc về anh cả. - Hắn kìm nén cơn giận đang sôi sục trong cơ thể.
- Cô ấy không còn là người hầu của em nữa, mặc dù cả hai đã lập khế ước với nhau, luật là luật, em nên tập chấp nhận với điều đó.
- Anh cố tình...- Hắn nheo mắt sắc lẹm như lưỡi dao có thể đâm xuyên không gian của sự nghi vấn.
Nguyên Khôi lại cười, một cái mỉm đầy quyền lực dường như có thể chi phối tất cả đặc trưng của loài thiên thần luôn đứng trên à nhìn xuống lũ người hay các con quỷ bị đày đoạ dưới đáy địa ngục cho sự nhục nhã bị nhạo báng bởi các loài khác.