- Tôi không cho phép anh ở lại đây thêm một phút giây nào nữa!!! - Lúc này cơn giận của Lục Duy đã lên tới cực điểm, cậu hét lên thay bạn.
Trước giờ, thiên thần và ác quỷ vốn không thể nào hoà hợp với nhau được, đấy đã trở thành quy luật tự nhiên. Tuy nhiên, đã có một số thiên thần hay vài con ác quỷ đã phá giới để kết duyên vợ chồng, và kết quả là: Tử Hình. Chỉ có cái chết mới có thể đem lại sự tỉnh táo cho bọn họ.
- Ô ồ? - Nguyên Khôi hơi nhếch môi - Cậu dám?
Lục Duy cứng họng. Không biết nói gì, đúng là lũ thiên thần, luôn tự hào về việc mình đứng trên cao nhìn xuống lũ thấp hèn này. Cậu liếc sang Đình Phong, hiện đang đỡ trên tay An Nhi. Đôi mắt đã nhuộm đỏ màu lửa giận từ trước, căm phẫn trừng trừng nhìn vị khách trước mặt. Hắn quyết không nhường cô cho bất kỳ ai, đặc biệt là loài thiên thần, cái sinh vật dơ bẩn đeo cái mặt nạ thánh thiện ấy khiến không ai có thể ưa nổi. Cậu vẫn kiên nhẫn nuốt nước bọt chờ đợi xem phản ứng của Đình Phong ra sao. Đột nhiên, như để phá vỡ bầu không khí im lặng, Nguyên Khôi nhún vai, bước lên phía trước, phần ngạo mạn trong giọng nói vẫn chưa hết:
- Dù sao thì, cô ta cũng đã "nhìn" thấy cánh của anh, nên cô ấy sẽ trở thành "vợ", anh cũng rất thích cô gái này, không phải cô ấy rấy xinh đẹp sao? Em cứ tự nhiên níu giữ người hầu của em bao lâu tuỳ thích, trước sau gì cô ấy cũng sẽ thuộc về anh thôi.
Huỵch! Bốp!
Tiếp sau đó là một chuỗi âm thanh không ai có thể diễn tả bằng lời được.
Cái cổ của Nguyên Khôi nhanh chóng nằm gọn trong bàn tay rắn chắc của Đình Phong. Hắn gân cổ, Nguyên Khôi chắc chắn đã có ý với An Nhi, hắn đã phát hiện ra điều này từ cái ánh mắt của anh với cô trong lúc nói chuyện.
Và, cũng bởi vì hắn là ác quỷ nên hắn sẽ luôn sẵn sàng bóp cổ hết những con thiên thần trên trời cao kia dám thay hắn yêu cô...
Nguyên Khôi không những không kháng cự lại mà còn nở cái nụ cười thường trực của mình. Điều đó làm cho hắn và Lục Duy càng điên, cứ như anh ta đang cố chọc tức họ vậy. Hắn siết chặt các ngón tay hơn. Chàng thiên thần nọ vẫn chẳng có biểu hiện gì là khó thở.
Bỗng, một sợi tóc màu bạch kim chảy từ phía đuôi tóc lên. Chỉ duy nhất một cọng - khó có thể nhìn thấy. Nhưng sau đó, các lọn tóc cứ luân phiên nhau mà nhuộm cái màu đen - mang bản tính con người - của Đình Phong.
Ánh trăng huyền ảo mang hơi lạnh và nỗi buồn thầm kín khẽ rọi qua cửa sổ. Trong làn khói trắng nhưng mờ đục pha với bầu trời đêm thiếu sao, ai cũng có thể thấy rằng: hôm nay TRĂNG TRÒN.
Mùa thu đã đến từ lúc nào chẳng ai hay.
Đình Phong vẫn trừng đôi đồng tử đỏ thẫm màu máu của mình lên nhìn Nguyên Khôi. Mái tóc bạch kim không bị lay chuyển bởi bất cứ thứ gì. Đôi chân chôn chặt nơi đứng. Bàn tay nổi gân cố bóp đến kì nát vụn mới thôi.
Lục Duy dần hiện hình. Im lặng trong sự chờ đợi khó chịu.
An Nhi bình thản trong giấc ngủ dài. Hàng mi vẫn nhắm nghiền không hề có ý định tách rời hay hé ra để biết chuyện gì.
Min lạ lẫm với không khí tĩnh lặng của các cậu thiếu gia và cô, chạy lên lầu xem tình hình. Nhỏ đã chờ một khoảng thời gian khá lâu, đủ để cho đống đồ ăn trên bàn nguội. Vừa đi vừa trách bọn họ.