- Andrea ! Sao em dám làm vậy!!! - Đình Phong hét ầm lên.
Đến lúc này thì không thể nhịn được nữa rồi. Thật không thể tin con bé chính là người đã cố tình dìm bác quản gia đến chỗ chết. Là người đã đốt cháy tuổi thơ của hắn. Thiêu rụi ngôi nhà cùng với thân xác của hai người mà hắn hết mực yêu thương.
- Tại sao ư? - Mắt nhỏ hơi mở to nhìn hắn giễu cợt nhưng đầy oán trách, cứ như thể đáng ra người biết không phải nhỏ mà là hắn cơ - Anh thật sự không biết? Hay là đang giả ngu nhằm che giấu tội lỗi cho cha mẹ mình?
- Em đang nói cái gì vậy!!
- Ha, có lẽ đúng thế rồi. - Andrea nhìn qua nơi khác, thở nhẹ ra một cái như bó tay, lẩm bẩm "Sao trời có thể đào tạo một kẻ ngu như thế này được nhỉ?". Nó hắng giọng tiếp tục - Dù sao những người "biết" đã không còn, em đành phải kể thôi. Trước kia, tập đoàn của cha mẹ em làm rất lớn, thậm chí là thắng cuộc bầu cử với cổ đông nhiều nhất trên thị trường kinh doanh, dĩ nhiên là nhiều gấp bội cái công ty "nhỏ bé" nhà anh rồi. Sau khi mẹ em mang thai và sinh ra em, trong thời gian dưỡng bệnh ấy thì bị thua lỗ rất nhiều và gia đình anh chẳng hiểu sao lại trèo lên được cái vị - trí - đó. Rồi cha anh, bác Dương Lâm, lại đòi hợp tác với cha em để cả hai cùng tiến lên nữa. Để rồi chính con người bác ấy đạp đổ mọi thứ của em.
- Mọi thứ? - Hắn nheo mắt lại không hiểu.
- Ừ. Mọi thứ. Bao gồm cả cha mẹ.
An Nhi, Min, Lục Duy, thậm chí Đình Phong cũng không thể tin vào tai mình. Ý nhỏ là gì kia chứ? Tại sao lại có cha mẹ nó tham gia vào chuyện này?
Nhưng cô thông minh, thoáng hiểu những gì Andrea nói.
- Có lẽ sự việc diễn ra như chị nghĩ đó, An Nhi. Cha mẹ em... đã mất từ lâu rồi. - Giọng nhỏ có chút buồn.
- Không phải chứ ! - Lục Duy thốt lên - Nhưng hai bác ấy...
- Họ không phải đồ thật !
Nhỏ cắt lời. Có phần kích động trong câu nói. Tim mọi người chợt run lên.
- Tất cả đều là hình nộm, do Trương Dũng tạo nên ấy.
Người quản gia như tảng băng lạnh khẽ gật đầu chấp nhận.
~o O o
~Đêm ấy. Cha Đình Phong, ông Dương Lâm đang bàn chuyện với cha mẹ Andrea - phu nhân lúc ấy vẫn mang một hài nhi trong bụng. Vì là công việc nên những người không liên quan sẽ không được phép nghe.
- ...Cho nên tôi quyết định chúng ta nên thỏa thuận với nhau về việc này. Liệu hai người có đòng ý với với tôi không?
- Ý anh là hợp tác? - Ông Phú - cha của cô bé - hỏi lại, đồng thời nheo mắt xem có nên tin tưởng đối tác làm ăn của mình hay không.
- Vâng. Chỉ là tôi đang thấy tập đoàn ông vốn rất phát triển trong giới kinh doanh này nên muốn học hỏi một chút kinh nghiệm, đồng thời cũng muốn nâng cao cho cả hai ta cùng tiến bước.
Phu nhân khẽ lay tay chồng mình, ý chấp thuận. Chính bà cũng biết phía mình đang có chiều đi xuống chỉ sau vài tháng không coi quản được công ty. Ông Phú khẽ thở dài, rồi cũng cầm cây bút lông ngỗng lên ký tờ giấy trên bàn. Cam kết hoàn thành.
Đồ ngốc ! Ông ta chỉ đang lợi dụng cha mẹ thôi ! Sao mọi người có thể ngốc đến thế nhỉ? Hay họ quá ngây thơ? Đừng ký nữa ! Mau hủy đi ! Tập đoàn của cha mẹ có sập đi chăng nữa thì nó vẫn sẽ tồn tại thôi mà ! Trông chờ gì vào một kẻ gian dối như thế chứ?
Đứa bé trong bụng ngọ nguậy.
Đưa tôi ra khỏi đây !!! Các người đừng cả tin như vậy !! Trước sau gì mọi người đều sẽ chết, đừng có ngu dại ! Tin tôi đi, và hãy cho tôi ra ngoài ! Các người không hiểu gì cả !
Andrea bé bỏng gào thét trong thâm tâm. Liệu đây có là một giấc mơ của một đứa trẻ sơ sinh? Cô bé tưởng nó đã giãy giụa nhiều lần như một sự báo hiệu để người mẹ biết nó muốn chui ra ngoài với thế giới xung quanh. Nhưng sự thật không phải là thế. Hoàn toàn là chẳng có động tĩnh gì ngoài cái suy nghĩ, nhận thức quá đặc biệt đang nảy nở trong cái đầu bé xíu của nó.
"Chào cô bé"
Một giọng nói trầm và lạnh lùng vang lên, nhưng lại có chút ngọt để dỗ dành một đứa trẻ.
"Ta lập khế ước đi"
Khế ước? Là gì thế?
"Ta sẽ làm theo lời cô bé. Nguyện vọng của cô bé đều là mệnh lệnh với ta. Nào, đồng ý chứ?"
Công chúa nhỏ ngây thơ tin vào thứ kỳ diệu mang tên "mệnh lệnh" đó. Cái hình hài bé xíu chưa hoàn toàn được hình thành trong bụng mẹ bỗng có những suy nghĩ mơ hồ đến đáng sợ. Làm theo lời anh ta. Andrea lập tức chấp nhận vô điều kiện. Chỉ là đang muốn sớm thoát ra khỏi đây để làm tên gian dối kia biến mất khỏi cõi đời này.
"Khế ước đã được lập"
Cái hình ảnh nhếch môi đầy ngạo nghễ đặc trưng của ác quỷ bỗng lóe lên.
Nhưng nhanh chóng bị chìm đi trong tiếng kêu đau đớn của người mẹ. Phu nhân ôm bụng. Tiếng còi xe cứu thương vang lên. Và...
Tiếng trẻ con khóc.
Sự có mặt của Andrea bây giờ chỉ để trừ khử cha Đình Phong.
Tất cả đã chấm dứt.
Bởi màu vàng rực của lửa.
Cùng với cha mẹ của cả hai bên. Chết. Mất mát.
Họ vốn không có cha mẹ từ nhỏ.
Cái gọi là "tình thương" của vị tiểu thư ấy được nhào nặn bằng bàn tay của ác quỷ - Trương Dũng - quản gia của nó - thứ giả tạo vốn không có thực, nhưng không một ai trên đời biết. Bí mật ấy thật lớn. Thật lớn. Nhỏ đã che giấu suốt mười bốn năm trời.
Ước nguyện dù sao đã đạt được.
Con bé chẳng cần gì để nuối tiếc.
Nhưng... làm hại bao nhiêu người vô tội trong căn biệt thự đó mà nó vẫn cảm thấy vui. Thật sự không thể giấu nổi nụ cười trên môi. Và giờ, nó còn muốn giết luôn "đứa trẻ" của họ. Những người phản bội.
o O o
- Không !! Em sai rồi !!! - Đình Phong gào lên - Cha anh vô tội !! Ông ấy chỉ làm những gì cần làm ! Ông ấy chỉ muốn giúp gia đình em tốt hơn ! Em có biết mình đã phạm trọng tội thế nào không !
Nếu không có Lục Duy giữ chặt hai tay lại, hẳn hắn sẽ lao tới mà siết lấy cái cổ mỏng manh của nó. Andrea cười nửa miệng, cái mỉm cười đầy khinh thường, ẩn chứa bao nỗi hận thù sâu sắc. Nhỏ nói với giọng kìm nén, như không để cơn giận của mình bộc phát ra.
- Đến nước này mà anh vẫn còn bênh vực lão già đó?
- Em... !!
- Ha, đúng là ngu dốt. - Nhỏ cắt lời, ánh mắt liếc sang chỗ khác để che đi sự nóng hổi đang trào dâng trong lòng - Là anh quá ngây thơ, hay là giả nai đấy? Vì ông ta là cha anh nên anh quyết tâm sẽ bảo vệ ông ta đến cùng à?
- Đủ rồi ! Andrea !
Một giọng nói ấm nhưng đầy kích động phá tan cảnh hỗn độn của hai người họ.