Không gian mịt mù màu nước mắt bỗng xoáy sâu về một phía, nó như hố đen vũ trụ, cuốn tất cả mọi sự sống đến bên mình.
An Nhi ngước mặt lên, hai gò má vẫn đẫm nước và đôi mắt đỏ hoe do khóc quá nhiều, lòng đau như cắt, tay chân cô bủn rủn tựa hồ không cử động được nữa.
Tấm vải đen tua tủa hệt bị cháy lòa xòa bước ra từ lỗ đen vũ trụ, mang theo chất mùi u ám nồng nặc từ cõi chết.
Cô không có tâm trạng gì để ngạc nhiên vào lúc này.
Gã kỳ quặc mà cô thấy đằng trước hoàn toàn chỉ là một bộ xương trắng. Cái đầu lâu vô cảm xúc và hốc mắt như có thể nhìn xuyên tất cả. Phía bên phải gã là một cái lưỡi dao với cán dài, vật dụng chỉ dành riêng cho thần chết, thứ mà con người vẫn thường gọi là "lưỡi hái tử thần", thứ mà loại người ấy luôn mang bên mình để cướp đi linh hồn từ vật thể chết. Cô trông thấy những đốt xương ngón tay nắm lấy cán chiếc "lưỡi hái", nhưng không thể làm gì được.
Gã tiến lại gần Đình Phong, cậu thiếu gia với cái xác rỗng tuếch lạnh buốt.
Lúc này, gã chực đưa tay lên vớt lấy sinh linh vô hình quanh quẩn đâu đó của hắn thì An Nhi hét lên, nhưng giọng cô run run và yếu ớt lắm:
- Không! Xin Ngài, đừng đem anh ấy đi !!
Tên Thần chết dừng lại, ngó qua cô gái cạnh giường hắn như thể lấy làm ngạc nhiên. Tự đặt câu hỏi cho mình rằng, là một người bình thường vẫn thấy được gã?
- Tôi sẽ thay thế cho anh ấy! Ngài có thể lấy linh hồn tôi thay cho kẻ vô tội này được không? - Giọng cô khản đi trong nước mắt - Làm ơn...! Hãy mang tôi đi !! Tôi sẽ thay anh ta chết!
Bộ xương phía trước vẫn nghiêng đầu nhìn cô không cảm xúc. Tay chân gã vẫn dừng lại tại đó, nhích lên một bước cũng không, chỉ có khớp cổ khẽ chếch về bên trái một cách hờ hững đến rùng mình.
Nó im lặng.
Nó không nói gì hết.
Nó...
... Chỉ nhìn thôi.
Đứng đó nhìn lặng lẽ.
Không chút dao động nào, một chút cũng không. Không có động tĩnh nào, một chút cũng không.
Khoảng lặng kéo dài...
Sau đó, con "đầu lâu" chầm chậm xoay mặt về vị trí cũ, đồng nghĩa với việc tiếp tục công việc của mình. Gã vung tay lên cao, hạ cái lưỡi dao nhọn hoắt của mình, nhắm vào giữa trán hắn. An Nhi bật dậy, mặc cho chân tay cô đã rả rời, cô lao về phía trước.
Vì cô đã thề sẽ dâng cho hắn mạng sống của mình...
...để hắn có thể trọn vẹn hưởng thụ nó... cuộc sống của một vị thiếu gia...
Vì cô chỉ là một người hầu không hơn không kém...
... cô vốn mờ nhạt, và cũng là kẻ đã từng không thiết sống...
... cuộc đời cô sẽ chẳng quan trọng gì nếu mất đi...
- Xin Ngài... - An Nhi đưa ánh mắt thiết tha nhìn gã.
Hắn ta là một thần chết, không phải là con người. Hắn ta không có cảm xúc. Hắn ta chỉ biết đến hai từ "nhiệm vụ". Nhưng... vào lúc này, không phải hắn đang mang một thứ cảm giác gọi là "do dự" chứ? Xem kìa, cô gái ấy... nhìn hắn, với đôi mắt ầng ậc nước. Không phải cầu xin sự sống như bao kẻ khác, cô gái đang chờ đợi lưỡi dao hắn vụt qua cô. Không phải muốn chết vì một nguyên do ngu ngốc nào đó, cô ta chỉ muốn "thế mạng" cho kẻ tội trần kia. Rõ ràng hồn hắn đã lìa xa thế gian mà cô gái này lại hi vọng sẽ có điều kỳ diệu gì đó xảy đến với họ.
Không, gã không thể xiêu lòng dễ như thế được.
Toàn thân chỉ là một bộ xương gớm ghiếc. Gã không biết nói. Không biết thở, đặc biệt là chung bầu không khí với loài người thì lại càng không. Gã chỉ là một tên hề đội lốt thần linh cùng chiếc lưỡi hái quen thuộc đi cướp linh hồn của kẻ khác. Gã đi chung với điềm xui, đó là lý do gã không hay xuất hiện vào những khi con người cảm thấy hạnh phúc.
- Hãy để tôi theo Ngài, hỡi thần chết. Ngài không mang đến xui xẻo cho nhân loại, đó là điều tự họ gánh vác, ngài chỉ lấy đi các linh hồn còn đang vướng bận nơi đây. Nhưng vị thiếu gia đang nằm trên giường bệnh đây, đang mang một trách nhiệm rất lớn. Nếu không vì gây sự với người khác thì hắn đã không đến mức này. Tôi, là kẻ đáng ra đã chết. Nhưng định mệnh gian trá thay, đã không cho phép tôi làm điều đó. Vào giây phút ấy...
... Chúng ta lập khế ước đi ! ...
- ...hắn đã cho tôi được sống, thêm một cuộc đời nữa. Mới hơn. Tuyệt hơn. Đẹp hơn. Hạnh phúc hơn. Hắn là kẻ đáng sống, và tôi thì không. Tôi đã cướp đi "quyền" của hắn. Bây giờ, tôi chỉ muốn trao trả điều ngược lại. Cho nên, thần chết, đừng vì chút vết thương này mà lấy đi mạng của hắn. Linh hồn tôi mới là thứ ngài cần.
Gã Thần chết bắt đầu lưỡng lự.
Có vẻ như cô ta đúng. Một con người có thể nhìn thấy hắn thật không bình thường. Có lẽ hắn, tên phủ toàn người là mảnh vải đen cùng với chiếc lưỡi hái này, nên mang cô đi, chứ không phải là tên thiếu gia đang nằm trên giường bệnh kia.
Gã xoay toàn thân mình về phía An Nhi.
Một lần nữa, vung lưỡi dao lên.
Và...
PHẬP !!!
.
.
.
o O o
Tít. Tít. Tít. Tít. ...
- Bác sỹ! Bác sỹ!
Nữ y tá hốt hoảng chạy ra gọi vị bác sỹ già đang định nộp tờ đơn xin nghỉ việc. Đôi mắt nhăn nheo buồn bã bỗng trở nên sáng bừng lên khi lời cô áy nói. Ông vội chạy theo cô đến phòng Đình Phong: chiếc máy đo nhịp tim của hắn dần trở nên ổn định. Không còn gì vui hơn vào lúc này.
Hắn ta, Dương Đình Phong, bệnh nhân đầu tiên cũng là người cuối cùng ông thấy, từ cõi chết trở về.
Ba mươi phút bốn hai giây.
Đó là thời gian linh hồn hắn lang thang trong bệnh viện. Nhưng, khi chiếc kim mỏng nhất chỉ "tạch" một cái, thứ trong suốt ấy buộc phải hòa nhập lại với chủ thể.
Thần chết tan vào hư không như một làn khói đen kịt của oan hồn, mang theo cô gái chấp nhận cái chết thay cho vị chủ nhân mình.