Người Hầu Của Quý Ông

“Ngài Gorman, ngài xác định muốn chỉ ra và xác nhận cha của ngài ở nơi này sao?” Luật sư của cha tôi vẽ hình thánh giá trước ngực. “Thượng đế phù hộ, là con trong nhà nhưng lại vì tiền tài mà tổn hại thân tình, làm như vậy thật sự không phải là con người.”

“Câm mồm! Ông dám làm nhục tôi. Ông ta không phải là cha của tôi. Ông ta là do người đàn bà thối tha kia tìm đến để giả dạng, vì để bảo vệ danh hiệu Nam tước phu nhân! Để đuổi tôi ra khỏi nhà! Để đoạt lấy tài sản vốn thuộc về tôi!” Người thanh niên gầy yếu cuồng loạn quát.

“Yên lặng!” Thẩm phán gõ búa gỗ rồi nói. “Xin hỏi ngài Gorman, ngài có chứng cớ gì chứng minh người đàn ông này là giả đây?”

“Đương nhiên tôi có chứng cớ.” Người thanh niên cười cười thâm độc. “Cha tôi từng bị thương lúc cưỡi ngựa, có vết sẹo dài trên lòng bàn chân của mình. Bác sĩ trị liệu của cha có thể làm chứng, nhóm quý ông cùng đi cưỡi ngựa cũng có thể làm chứng. Không phải ông sẽ nói cho tôi biết là vết sẹo trên người cũng có thể dễ dàng biến mất chứ.”

“Mở chân của ông ra, để cho mọi người nhìn xem!” Robert hô lớn.

“Phản đối!” Luật sư của cha tôi cau mày nói. “Thưa ngài thẩm phán, yêu cầu của bọn họ rất không hợp lý. Việc này là xâm phạm thân thể quý tộc, hoàn toàn phạm pháp!”

Quan toà thở dài nói. “Nếu nhân chứng đã đưa ra dị nghị, chúng tôi không thể không để ý. Nếu có xâm phạm đến tôn nghiêm của Nam tước Yozak, cũng chỉ có thể xin ngài tha thứ. Có thể mời ngài ấy đi ra phía sau để chúng tôi kiểm tra một chút được không?”

Hiện trường sôi nổi nghị luận, đã có người quý tộc mở miệng phản đối việc này.

“Chuyện này rất không hợp lý, căn bản là đang xâm phạm tôn nghiêm quý tộc…”

“Con ông ta rất muốn có tước vị, nghe nói quan hệ của bọn họ vốn rất kém, cho nên mới hãm hại cha của mình…”

Trong bầu không khí này, tôi lo lắng nhìn cha mình, quả nhiên phát hiện sắc mặt của ông cũng tái nhợt.

Trên lòng bàn chân của ông làm gì có vết sẹo!

“Ngài Nam tước, xin mời ngài.” Cảnh sát trưởng làm tư thế mời với ông.

Cha tôi lắc lắc đầu, như đang chống cự lần cuối cùng, không cam lòng nói. “Các người không thể đối xử với tôi như vậy!”

“Thưa quý ngài tôn kính, ở trên toà án, mệnh lệnh của ngài thẩm phán cao hơn tất cả. Nếu ngài không chịu nghe theo, chúng tôi đành phải ép buộc ngài để lộ bàn chân ở chính nơi này.” Cảnh sát trưởng bất đắc dĩ nói.

Trên trán cha tôi càng đổ nhiều mồ hôi, ánh mắt không ngừng chuyển động, nhưng vẫn không chịu rời khỏi ghế xử án.

Cảnh sát trưởng bất đắc dĩ đi lên ghế xử án để lôi kéo ông. Nhưng rất kỳ quái, cũng không biết vị cảnh sát trưởng này đã nói gì, sống lưng đang khẩn trương của cha tôi đột nhiên thả lỏng, rời khỏi ghế xử án với ông ta, đi tới phía sau một cái màn che.

Cảnh sát trưởng ngồi xổm người xuống, trong chốc lát lại đứng lên nói.

“Thưa ngài, trên chân Nam tước thật sự có một vết sẹo.”

“Điều đó không có khả năng! Ông nói bậy! Ông đã bị ông ta mua chuộc, phải để chúng tôi tận mắt nhìn thấy!” Robert lớn tiếng gào thét.

“Các người đã dùng mọi cách để khiến tôi nhục nhã, đến tột cùng còn muốn làm gì với tôi nữa đây!” Cha tôi căm tức nhìn mọi người. “Chẳng lẽ nhất định phải ép buộc tôi trần truồng thân thể trước mặt mọi người sao?”

Quả thực như là tức đến khó thở, cho nên gáo vỡ lấy làm muôi. Ông lập tức giơ chân lên, để lộ lòng bàn chân ra trước mặt mọi người. “Được rồi, các người xem đi. Đây chính là vết sẹo của tôi, thấy rõ ràng chưa!”

“Không… Không… Điều đó không có khả năng, ông ta cũng có vết sẹo… Ông ta không phải là cha tôi! Ông ta không phải!” Gorman hét lên như bị nổi điên.

“Thưa ngài thẩm phán, tôi vốn dĩ không muốn rêu rao việc gia đình khắp nơi, nhưng hiện tại tôi bị bức đến mức không có cách nào khác. Tinh thần con trai đầu của tôi vẫn luôn không ổn định, tôi và người vợ quá cố từ trước đến nay cũng thương lượng về việc đưa nó đến trị liệu trong bệnh viện tâm thần, nhưng tôi không nỡ để nó chịu khổ. Mà hiện giờ tên người hầu âm hiểm ác độc kia thế nhưng lại lợi dụng con trai đáng thương của tôi, bởi vì đầu óc nó không được minh mẫn, cho nên bị mê hoặc mà vu hãm cha của mình! Ngài thẩm phán, tôi vừa mới gặp phải chuyện vợ mình bị giết, hôm nay lại phải chịu nhục nhã ở nơi này. Xin ngài hãy ngay thẳng và nhân từ, cho tôi một sự công bằng đi.” Cha tôi nói xong, nước mắt thế nhưng lại chảy xuống.

Một vị quý ông tao nhã tuấn tú phải thừa nhận oan khuất lớn như thế, lại bị người hầu ác độc nhà mình hãm hại. Chuyện này khơi mào tâm tình bất mãn của tất cả mọi người thuộc tầng lớp quý tộc đang ngồi ở nơi đây.

“Treo cổ hắn! Treo cổ hắn!” Quần chúng xúc động lớn tiếng quát Robert.

Robert mang vẻ mặt tái nhợt trượt xuống ghế nguyên cáo, sau đó hắn bị hai người cảnh sát phía sau bắt lấy, vẫn giãy dụa muốn nói gì, lại bị người ta bịt miệng lại.

“Nguyên cáo Robert bị phán tội xâm phạm danh dự quý tộc.” Thẩm phán tuyên bố. “Về phần con của ngài, Gorman tiên sinh, không biết Nam tước Yozak tính toán xử trí như thế nào. Xét thấy tinh thần anh ta không đủ yên ổn, tôi xin đề nghị ngài đưa anh ta đến bệnh viện tâm thần để tiến hành an dưỡng.”

Gorman bị lời thẩm phán doạ sợ, hắn chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, hơn nữa nhìn qua cũng biết có chút xúc động. Có thể bị người như Robert mang đến toà án, có thể thấy được bản thân hắn cũng không thông minh. Nếu hắn giữ im lặng, rồi đợi đến khi Nam tước chết đi, hắn sẽ có thể danh chính ngôn thuận kế thừa tước vị. Mà không phải như bây giờ, hắn bị hoài nghi tinh thần có vấn đề, rất có khả năng bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Cha tôi khiêm tốn hành lễ với thẩm phán, ông chảy nước mắt nói. “Cảm ơn ngài, con tôi cứ giao cho tôi quản lý, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

Buổi xét xử oanh oanh liệt liệt này, được kết thúc một cách phi lý hoang đường.

Tất cả mọi người đều cho rằng đây là việc đương nhiên, bởi vì nguyên nhân tố giác cũng rất vớ vẩn. Làm sao có thể thật sự xảy ra chuyện một người giả dạng một vị Nam tước như thế này.

Không có ai biết, điều vớ vẩn nhất, cũng là điều chân thật nhất…

Cha tôi trở về trang viên với tư thế của người chiến thắng. Ông đắc ý dào dạt, khí thế phấn chấn, quả thực như là đột nhiên trẻ ra mười tuổi.

“Tử tước Bruce đã giúp ta một việc lớn. Cảnh sát trưởng là người của hắn, đã dán một vết sẹo cho ta trên hiện trường. Thật không nghĩ tới là tên khốn kiếp nào đã liên hệ với Gorman đến tố giác ta. Vết sẹo trên chân này suýt chút nữa đã lấy mạng ta!” Cha tôi nhấc ống quần lên, để lộ vết sẹo dữ tợn kia, sau đó nhẹ nhàng bóc một cái, vết sẹo kia đã bị kéo ra.

“Làm giống quá.” Ông cẩn thận cất vết sẹo kia, sau đó giận dữ nói. “Ta muốn đưa thằng nhóc Gorman kia vào nhà thương điên. Nó đang ngâm nước lạnh ở bên trong, vào gô cổ nó đi.”

“Xin cha… Xin cha đừng làm như vậy…” Tôi bất mãn nói.

“Con nói cái gì?” Cha tôi khó hiểu nhìn tôi.

“Xin cha đừng đưa Gorman vào bệnh viện tâm thần.” Tôi lặp lại.

“Con điên rồi sao?” Cha tôi hét to. “Nó muốn hại chết ta, ta không giết chết nó coi như là nhẹ nhàng rồi. Con còn không cho ta đưa nó vào bệnh viện tâm thần! Chẳng lẽ để sau này nó lại đến hại ta sao?”

“Chẳng lẽ Gorman đã làm sai chuyện gì sao? Chẳng lẽ hắn không nên chỉ trích cha sao? Chẳng lẽ cha không có giả mạo Nam tước sao? Chẳng lẽ cha không có chiếm cứ tài sản vốn thuộc về hắn sao? Như vậy hắn đến toà án thì có gì sai sao!”

“Chẳng lẽ là ta cố ý giả mạo Nam tước sao? Là do người khác ép buộc ta, là ta bất đắc dĩ!”

“Đúng là cha bất đắc dĩ, cho nên con mới nói dối trên toà án vì cha. Nhưng mà Gorman thì sao? Hắn chưa hề làm gì với cha cả, cha dựa vào cái gì mà đẩy một người vô tội như hắn vào nhà thương điên đây!”

“Bằng việc nó muốn hại chết ta! Nếu ta không ra tay trước, người hối hận chính là ta! Con sẽ không đơn thuần cho rằng nó thật sự vô tội chứ, nó thật sự muốn giết chết ta nên mới xuất hiện ở toà án. Nếu nó thật sự thiện lương, có lòng thương hại, thì sẽ không bức ép ta đến như vậy!” Cha quát tôi, mặt phẫn nộ đến vặn vẹo.

Ông đi tới đi lui trong phòng, bỗng nhiên đi đến trước giá sách, lùa hết tất cả sách bên trong xuống mặt đất.

“Con trách ta sao! Ta đã làm sai cái gì, ta bị ả đàn bà khốn kiếp kia nhốt tại nơi tối tăm này, còn nghĩ là mình sẽ bị giam giữ cả đời. Mỗi ngày ta đều sợ hãi hoảng hốt nghĩ về các con và mẹ của con, lo lắng các con sẽ bị ả đàn bà kia hại chết. Hiện tại con lại đến trách cứ ta, con còn có lương tâm hay không hả?”

“Không phải con trách cứ cha… Mà là… Tất cả mọi thứ này cũng không thuộc về chúng ta.” Tôi thở dài nói: “Chúng ta hẳn nên trả những thứ này lại cho chủ nhân chân chính của nó. Cha à, xin cha đi cùng con đi. Con sẽ chăm sóc cha, sau này cha và mẹ sẽ không phải gặp cảnh khốn cùng nữa.”

“Dựa vào cái gì! Con thật sự là điên rồi! Những thứ này đương nhiên là của chúng ta! Hiện tại đã không còn ai có thể uy hiếp chúng ta, chỉ có đồ ngu mới có thể buông bỏ tất cả những thứ đã vào tay mình này!”

“Con biết cha đã chịu vô số uất ức, nhưng nhà chúng ta bây giờ có thể đoàn viên rồi. Cha không nên tiếp tục ở lại chỗ này, bởi vì chúng ta là họ Eric, nông dân đời đời, không phải người quý tộc. Cho dù giấu diếm nhất thời, cũng không thể giấu diếm cả đời.”

Cha tôi bỗng nhiên nhặt một quyển sách lên, ném về phía tôi, lớn tiếng nói: “Câm mồm! Những điều quý tộc có thể làm, chúng ta cũng có thể làm! Nhìn đi! Nhìn đi! Những quyển sách này, tất cả sách ở nơi đây. Tám năm, ta chỉ có những quyển sách này làm bạn. Con nghĩ vì sao ta lại có thể đọc hiểu tiếng Latin ở trên toà án chứ! Ta là Eric, không sai, nhưng ta không hề thua kém bất cứ một người quý ông quý tộc nào. Ngược lại, ta còn thông minh hơn bọn chúng, còn ưu tú hơn cả bọn chúng. Dựa vào cái gì mà bọn họ được sinh ra ở nơi tốt, là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Mà chúng ta lại chỉ có thể sống trong bụi bặm hèn mọn. Nam tước Yozak giống ta như đúc. Hắn là Nam tước, mà ta là nông dân. Hắn ăn bánh mì, ta ăn bùn đất. Vợ con hắn mặc tơ lụa, vợ con ta chỉ được mặc giẻ rách. Con hắn học ở đại học, con ta chỉ được làm người hầu! Chỉ bởi vì cái xuất thân quý tộc! Như vậy bây giờ ta đã là một người quý tộc, ta dựa vào cái gì mà không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả mọi thứ này. Hơn nữa đây là những thứ mà ta cố gắng đạt được. Con cho là bất cứ người nông dân nào cũng có thể tuỳ tiện giả mạo Nam tước sao!”

Lời cha nói như cây búa, không ngừng giã mạnh vào ngực tôi.

Không phải tôi không hiểu, ngược lại, tôi là người có thể hiểu được sự không cam lòng và phẫn nộ này nhất.

Kiếp trước tôi làm sao mà cam tâm được, bởi vì không cam tâm, cho nên mới đuổi theo phú quý, cho dù hai mắt mù loà, cho dù bị ác ma mê hoặc…

Người nhà Eric chúng tôi đều giống nhau.

Tôi cũng không có tư cách thuyết phục cha tôi buông tha địa vị và giàu sang trong tầm tay này được.

“Thật đáng tiếc khi cha không chịu rời đi với con. Một khi đã như vậy, cha cứ ở lại nơi này đi.” Sau khi cúi người với ông, tôi chuẩn bị rời đi.

“Con muốn đi đâu?” Cha tôi kinh ngạc nói. “Con muốn đi sao? Vì sao lại muốn đi? Ở nơi này không tốt sao? Ở chỗ ta có thể giúp con trở thành quý ông, con sẽ trở thành người thượng đẳng.”

Tôi dừng một chút rồi nói. “Cha, con chỉ hỏi cha một vấn đề. Cha thật sự là bởi vì oán hận phu nhân Avril nên mới sát hại bà ta sao?”

“Con nói lời này là có ý gì!” Giọng nói của cha đột nhiên cất cao, ông lớn tiếng nói: “Con có ý gì?”

“Xin thứ cho con thất lễ.” Tôi không nói gì nữa, lập tức rời khỏi phòng.

Có rất nhiều chuyện, không thể tự mình tuỳ tiện phỏng đoán. Bởi vì một khi để cho sự phỏng đoán này xuất hiện, sẽ không ngừng lâm vào hoài nghi.

Kiếp trước, mẹ và các em biến mất, rốt cuộc là do phu nhân Arvil tạo nên, hay là cha đã bắt cóc bọn họ. Tất cả đều không thể biết được.

Điều duy nhất tôi biết được là, sau khi thẩm vấn ở toà án kết thúc, Oscar lặng lẽ nói bên tai tôi vài lời.

“Vừa rồi tôi đến gặp Robert, hắn la to ở trong ngục. Và từ miệng hắn tôi đã biết được một chuyện.”

Oscar tựa hồ có chút do dự. Cho tới bây giờ hắn đều rất quả quyết, rất ít khi lại rối rắm như vậy.

“Cha em lúc ban đầu không phải là bị ép buộc, ông ấy chủ động phối hợp với phu nhân Avril, cho nên mới có thể thuận lợi giả mạo Nam tước ngay từ đầu. Ngẫm lại xem đi, một người không phối hợp, cho dù có bị ép buộc, chẳng lẽ thật sự không có sơ hở sao? Ông ta tựa hồ đã cho rằng có thể cùng phu nhân Avril diễn giả thành thật, rồi bắt đầu nhúng tay vào công việc trang viên, việc này khiến cho phu nhân Avril bất mãn. Bà ta chỉ muốn tìm một con rối mà thôi, nhưng cha em đã có ý nghĩ kỳ lạ là muốn mình thật sự trở thành chồng của bà ta, muốn đảo khách thành chủ. Lúc đó phu nhân Avril mới giam cầm ông ta.”

“Cho nên ý định muốn chạy trốn là thật, nhưng tôi hoài nghi lúc ông ấy nhất thời xúc động giết phu nhân Avril, căn bản không phải chỉ đơn thuần tức giận việc bản thân bị giam cầm. Trong khoảnh khắc ông ấy nhìn thấy em vô tình đánh phu nhân Avril bất tỉnh, thì đã nảy sinh suy nghĩ giết người chiếm tài sản. Bởi vậy một loạt hành động kế tiếp của ông ấy đều rất lý trí, lý trí như là đã sớm lên kế hoạch. Hãy xem biểu hiện của ông ở toà án đi, ông ấy cũng không vô tội như lời ông nói. Có lẽ chúng ta đều đã bị ông ấy lợi dụng…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui