Người Hầu Của Quý Ông

Phu nhân Judith gần đây có chút phiền não, hai người em gái của ả lại bị anh họ Oscar đuổi đi, không nơi sinh sống, khiến chúng đành phải tới nương tựa ả.

Là một Nam tước phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp, Judith cũng chẳng cảm thấy người thân có bao nhiêu quan trọng, cho dù chồng và con gái của ả cũng chẳng phải người quan trọng gì. Trong cảm nhận của ả, quần áo hoa lệ, châu báu sang quý, ca múa tuyệt vời mới chính là tất cả.

Chuyên tâm hưởng thụ phú quý là được rồi, nghĩ quá nhiều chính là tự tìm phiền não.

Ả ta chỉ quan tâm người chồng là Nam tước Franson mỗi tháng cho ả bao nhiêu tiền, ngoài chuyện đó ra, ả ta chả thèm để ý gì khác.

Cho dù lúc trước cha của ả phá sản, mang theo các em gái đến tìm nơi nương tựa, ả cũng chỉ cảm thấy phiền toái mà thôi, mỗi tháng chỉ chi một ít tiền để cho bọn họ.

“Là cái tên lưng còng chết tiệt kia! Là hắn tính kế chúng ta! Hại chết mẹ của các con!” Người cha uống rượu say khướt và ầm ĩ cả ngày, ông lớn tiếng mắng Oscar, bảo rằng tất cả đều là âm mưu của hắn. Hơn nữa ông còn muốn tính kế trả thù, muốn dựa vào cái nhược điểm kia để đẩy Oscar vào chỗ chết.

Judith cảm thấy chuyện này thực phiền, tuy rằng ả cũng oán hận Oscar, nhưng hiện tại còn có biện pháp nào đâu? Cha và hai đứa em gái giống như ký sinh bám dính lấy người ả vậy, mỗi tháng tốn của ả không ít tiền. Ả thật muốn hung hăng đuổi hết bọn họ đi.

May là không bao lâu sau, cha ả cũng chết.

Ông uống rượu suốt ngày, hiện tại không có tiền, vẫn thèm rượu nghiện rượu. Ả không cho ông tiền mua rượu, ông liền chửi ầm lên, sau đó ả cũng chẳng nhìn thấy ông ta nữa. Ông tìm rượu uống ở xung quanh, kết quả có một lần uống nước lau sàn nhà, trong đó có trộn lẫn rượu, chính là cũng trộn lẫn dầu gỗ tùng, nên ông ta cứ chết như vậy. Chết đơn giản lại sạch sẽ, không có bất cứ lời trăn trối nào.

Nhưng mà hai đứa em gái lại nhớ mãi không quên chuyện của cha mình lúc còn sống, muốn trả thù Oscar, đoạt lại tất cả những thứ thuộc về bọn họ.

Thật buồn cười, cha cũng chết rồi, cho dù là bị Oscar giết chết, ba đứa con gái cũng chẳng thể kế thừa được bất cứ đồ vật gì của gia tộc Bruce.

Cho nên Judith khuyên nhủ các em đừng có suy nghĩ gì kỳ lạ, điều quan trọng nhất là cuộc sống của Judith rất mỹ mãn, ả ta không hy vọng có chuyện gì xảy ra làm liên luỵ đến ả.

Nhưng mà Catherine lại suốt ngày thầm thì bên tai ả.

Đầu óc cô gái này hoàn toàn không giống đầu óc Margaret, từ nhỏ cô ta đã sở hữu hết tất cả các phẩm chất mà người con gái quý tộc nên có.

Cẩn thận, thông minh, trầm ổn, giỏi về diễn kịch.

Thời điểm quyết tâm làm chuyện gị đó, cô ta có thể nhẫn nại đến mức như con nhện giăng tơ, dần dần thao túng sợi tơ trong tay, cho đến khi cắn được con mồi vào trong miệng.

“Chị biết em muốn làm cái gì, chị có thể giúp em, nhưng mà cho dù thế nào em đều không thể làm liên lụy đến chị, nếu không đừng trách chị trở mặt vô tình.” Judith thẳng thắn với Catherine.

“Chị yên tâm đi, nếu không là phải bất đắc dĩ, em cũng sẽ không làm chuyện mạo hiểm như vậy, đều do hắn khinh người quá đáng. Huống hồ nếu em không tính toán cho bản thân, tương lai em còn có gì nữa đây?” Catherine thở dài nói.

Đúng vậy, hai đứa em gái này ngoại trừ danh hiệu con gái Tử tước, cơ hồ chẳng có cái gì cả. Judith hiểu được tâm tình muốn liều lĩnh một phen của Catherine, đó cũng là cơ hội duy nhất mà con bé có thể chộp lấy.

Vì thế, ả khẩn cầu chồng mình nói chuyện với anh họ Oscar.

Chồng của ả, Nam tước Franson là một người đàn ông rất cổ hủ, nhưng về phương diện khác, hắn lại bởi vì đức tính trung hậu nên được mọi người tôn kính. Judith đạt được kết quả bản thân mong muốn, anh họ Oscar quyết định giữ hai người em gái lại, mà còn đồng ý sau khi bọn nó lấy chồng, mỗi người sẽ được tặng năm trăm bảng đồ cưới.

Judith quả thực muốn hô to một tiếng “Tốt quá”, mặc kệ bọn họ có tính toán gì không, cuối cùng ả cũng thoát khỏi bọn họ. Bọn họ cuối cùng cũng không thể động đến một xu của ả nữa.

Ai biết vui vẻ không được vài ngày, hai đứa em gái này lại mang mặt xám mày tro bị đưa trở về.

Người hầu đưa bọn họ về nói, Tử tước Oscar không thay đổi hứa hẹn lúc trước. Khi hai cô gái này lấy chồng, hắn vẫn sẽ cung cấp đồ cưới cho bọn họ, nhưng trừ chuyện này ra, hắn không hy vọng hai người họ lại xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Phu nhân Judith giận dữ, ả chất vấn Catherine cùng Margaret đã làm cái gì, vì sao lại bị người ta đuổi đi?

“Chị là đồ ngu xuẩn! Tôi không nên cho chị cùng đi với tôi, hiện tại tất cả đều mất hết, sao chị còn chưa chết đi!” Catherine vừa vào nhà đã bắt đầu đánh Margaret.

Hai người con gái quý tộc lại vung tay đánh nhau như những người đàn bà chanh chua trên đường phố, xé tóc nhau, cào tróc da nhau.

Thật vất vả tách hai người ra, Judith mới biết được thì ra bọn họ cấu kết với một người hầu trong trang viên, ý đồ trộm một vật đi, kết quả lại bị Oscar phát hiện.

Nghe nói đó một cái huân chương của chú trai.

Nhưng tấm huân chương cũng không phải do nhà vua nước Anh thưởng cho ông ta, mà là tín vật của đảng Cách Mạng Pháp.

Chú trai là một người đàn ông hoang dã, lúc tuổi trẻ đã đi chu du các nước, lại còn đi lính trong quân đội. Trước đây ông đã tham gia chiến tranh chống Pháp, cũng bởi vậy mà đạt được tước vị Nam tước.

Nhưng buồn cười chính là, lúc ở Pháp, ông lại quen biết rất nhiều người trong đảng Cách mạng Pháp, thậm chí còn bao che bọn họ đến trốn ở nước Anh. Cha ả cũng biết được chuyện của chú trai vào thời điểm đó.

Những người trong đảng Cách mạng đó chẳng những có ý đồ lật đổ chế độ thống trị trong nước Pháp, mà còn gây nên không ít phiền toái cho nước Anh, để rồi trở thành những tên tội phạm chính trị nguy hiểm bậc nhất cả nước. Nhưng chú trai chẳng những không phủi sạch quan hệ với bọn họ, ngược lại càng có khuynh hướng lật đổ chế độ quân chủ, bãi bỏ giới quý tộc, thành lập nước Cộng hoà.

Trời ạ, ông ta là Nam tước do chính nhà vua sắc phong, lại lén lút ủng hộ phản đảng ở dưới cùng, thật sự không thể tưởng tượng được, quả thực điên rồi.

May mắn, kẻ điên này đã sớm chết trong một tai nạn ở trên biển.

Nhưng cha của ả lại cực kỳ nhớ rõ tấm huân chương quý giá của em trai ông ta lúc còn trẻ.

Có lẽ vào mười mấy năm trước vẫn chưa phải là gì, nhưng hiện tại tổ chức kia đã gây loạn đến long trời lở đất. Đảng Cách mạng chẳng những có mặt khắp nơi ở Pháp, mà ngay cả những nơi loạn lạc của nước Anh cũng có tung tích của bọn họ. Chỉ cần liên quan đến bọn họ, thì sẽ lập tức bị đẩy vào tội chết.

Trước đây, Judith cũng từng ảo tưởng bọn họ có thể lấy được mạng của Oscar thông qua tấm huân chương đó. Nhưng mà hiện tại, Oscar đã biết ý đồ của hai đứa em gái, hắn ngược lại không giết bọn họ để bịt miệng coi như đã tốt lắm rồi.

Judith lo lắng, ăn không ngon, ít xem kịch hơn, ngay cả váy mới mua cũng không khiến mặt mày ả dãn ra.

Phải nghĩ tất cả các biện pháp để phủi sạch quan hệ với chúng mới được!

Phu nhân Judith hạ quyết tâm, ả nói với chồng mình muốn tổ chức một buổi vũ hội thật nhanh chóng, sau đó gả hai đứa em gái ra ngoài, cho dù dùng ít hay nhiều tiền gì cũng được.

Sau đó Judith đưa ra thông điệp cuối cùng với hai cô em gái.

“Nghĩ đến cha mẹ đã qua đời, chị sẽ bỏ ra một số tiền lớn để tổ chức vũ hội cho các em. Đây là cơ hội duy nhất của hai đứa, về sau chị sẽ không bỏ ra một đồng nào cho hai đứa nữa cả. Hai em tốt nhất hãy nắm chặt cơ hội, lập tức tìm một người đàn ông để lấy đi. Hiện tại chỉ có một vấn đề, các em muốn được gả cho thương nhân, hay là gả cho bác sĩ hoặc là linh mục thuộc tầng lớp trung lưu?”

Cưới con gái của thương nhân và làm vợ của một thương nhân là hai sự lựa chọn hoàn toàn khác nhau.

Nhà Bruce bọn họ cũng từng vì tiền mà nghênh đón một người con gái của thương nhân. Mặc dù danh tiếng không được tốt, nhưng chuyện này sẽ không thay đổi thân phận quý tộc của bọn họ được. Bọn họ vẫn là những người quý tộc giàu có và cao cao tại thượng.

Nhưng làm vợ của một thương nhân chính là hoàn toàn ngã xuống vị trí dân thường. Bọn họ ngay cả giai cấp tư sản cũng chẳng phải, chỉ là những người chân đất hạ cấp, chẳng còn có tư cách bước vào xã hội thượng lưu nửa bước.

Nhưng mà gả cho giai cấp tư sản trung lưu thì lại có nghĩa là, chẳng những thân phận hạ thấp, mà còn không có tiền.

Về phần gả cho quý tộc… Đừng ngốc… Nằm mơ cũng không có khả năng.

Cho nên không qua bao lâu, hai cô em gái đều đưa ra quyết định, bọn họ quyết định lấy thương nhân.

Trong lúc không thể nào bảo trì thân phận cao quý, ít nhất tiền bạc đủ đầy vẫn có thể duy trì thể diện cho các cô. Bọn họ đều là những người không thể rời khỏi tiền, ở những nơi mà không ai biết, bọn họ vẫn có thể sắm vai những người đàn bà giàu sang.

Vũ hội tổ chức rất thuận lợi.

Catherine cùng Margaret đều là mỹ nhân, tuy rằng bọn họ không có đồ cưới, nhưng bọn họ vẫn có danh hiệu con gái của Tử Tước, những thương nhân cũng chạy theo như vịt.

Đáng tiếc những tên thương nhân đó đều rất thô bỉ, có nhiều người chưa từng đi học. Chẳng nói đến lễ nghi gia giáo, ngay cả những sự khéo léo cơ bản nhất cũng không làm được. Rất nhiều người tuổi không nhỏ, lại đã từng kết hôn. Tuy nhiên, trong đó có hai người vô cùng trẻ tuổi, bọn họ có tướng mạo anh tuấn, hơn nữa còn có gia tài bạc triệu. Mặc dù chưa từng được học cao, nhưng hiển nhiên cũng có đọc sách.

Bọn họ mãnh liệt theo đuổi Catherine và Margaret, sách vở, hoa tươi, thơ tình đều liều mạng trao tặng.

Hai người con gái nhanh chóng đắm chìm, Margaret cơ hồ lập tức đáp ứng lời cầu hôn. Catherine thì hơi có chút do dự, nhưng sau khi liên tục nhận được quà cáp châu báu quý giá thì cũng gật đầu.

Dù sao cũng là thiếu nữ trẻ tuổi, không thể có sức chống cự đối với những chàng trai trẻ giàu có anh tuấn.

Nửa tháng sau, bọn họ kết hôn.

Ngồi trên hai chiếc xe ngựa hoa lệ của chồng mình, sau đó đi về phía trang viên xa hoa, bọn họ sẽ trở thành nữ chủ nhân của nơi đó, vô số người hầu đang chờ bọn họ sai khiến chỉ bảo.

Phu nhân Judith nhẹ nhàng thở ra, tâm tình ả thậm chí sung sướng đến mức mang theo con gái Dolores ra ngoài xe mấy vở kịch.

Nhưng mà vài ngày sau, con gái Dolores tò mò hỏi ả. “Mẹ ơi, các dì vì sao không viết thư gởi về thế ạ?”

“Đúng vậy, những đứa vong ân phụ nghĩa đó, cũng chẳng thèm nghĩ là ai đã tiêu một số tiền lớn để gả bọn nó đi…” Phu nhân Judith phàn nàn, nhưng trong lòng cũng hơi hơi có chút bất an.

Một tháng qua đi, vẫn không có tin tức gì.

Phu nhân Judith đành phải sai người hầu đi hỏi thăm.

Tin tức sau khi hỏi thăm đều là, hai vị tiểu thư cùng nổi điên, bị chồng mình đưa vào bệnh viện tâm thần an dưỡng.

Cái gì! Đây là kết quả quái quỷ gì!

Phu nhân Judith quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình.

Có người đàn ông nào sẽ đưa người vợ vừa cưới của mình đến bệnh viện tâm thần chứ, hơn nữa hai người đều như nhau!

Cho dù không có khả năng, phu nhân Judith cũng biết trong đó có chuyện kỳ quái.

Ả muốn phái người đến bệnh tâm thần đưa hai người em gái ra, sau đó lại tìm chồng của bọn họ để tính sổ, nhưng mà Nam tước Franson lại cảnh cáo ả.

“Bọn họ đã kết hôn, là vợ chồng chân chính, chồng bọn họ có toàn quyền sở hữu với vợ mình. Bọn họ nói vợ của mình bị điên rồi, thì bọn họ chính là điên rồi. Em là chị gái của bọn họ, em không có khả năng vượt quá địa vị pháp lý của người mà đưa bọn họ ra ngoài. Huống chi bọn họ đều là thương nhân, căn bản không quan tâm đến thanh danh.”

“Chuyện này buồn cười quá! Bọn nó không thể nào nổi điên được…”

“Em cũng biết bọn họ không có khả năng nổi điên, có người đàn ông nào sẽ đưa người vợ vừa cưới của mình đến cái nơi đó chứ. Bọn họ thậm chí còn không có người thừa kế, điều này có nghĩa là nếu một ngày các em ấy vẫn còn sống, thì bọn họ đều là đàn ông đã kết hôn.”

“Như vậy là bọn họ cố ý, vì sao chứ? Chúng ta thậm chí không biết thù hận như vậy là đến từ đâu?” Phu nhân Judith tức giận nói.

“Anh có đi hỏi thăm, bọn họ đều không thật sự giàu có như vậy.” Nam tước Franson nói.

“Có nghĩa bọn họ là kẻ lừa đảo? Nhưng mà trang viên và sản nghiệp đều mang tên của bọn họ.”

“Bọn họ không phải là kẻ lừa đảo, trang viên và sản nghiệp đều là sự thật, nhưng bọn họ cũng chẳng cách ngày phá sản là bao.”

Phu nhân Judith suy sụp ngồi xuống, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt nói năng thận trọng của người anh họ Oscar kìa.

Ả không có chứng cớ đây là do hắn làm, nhưng mầm mống hoài nghi lại ập đến lan tràn trong nháy mắt, thậm chí khiến cho ả cảm thấy sống lưng lạnh run.

Phu nhân Judith cũng không còn tìm hiểu về chuyện hai người em gái nữa, ả quăng hai người bọn họ ra sau đầu.

Trên đời này không có chuyện gì quan trọng hơn so với chính bản thân ả. Ả có cơm ngon áo đẹp, có kẻ hầu vờn quanh, có con gái đáng yêu, có người chồng thành thật trung hậu. Liên hoan và vũ hội hằng ngày, âm nhạc và kịch nghệ làm tiêu khiển. Ả vẫn là một Nam tước phu nhân cao quý, có tiền có thế. Ả muốn cuộc sống như vậy có thể tiếp tục duy trì vĩnh viễn.

Về phần các tai hoạ ngầm có thể ảnh hưởng đến chuyện này, ả muốn rời xa tất cả.

Muốn trách thì trách bọn họ thôi, ai bảo bọn họ tự tìm phiền toái, bị người ta trả thù cũng không có gì đáng trách. Đừng hi vọng ả sẽ hy sinh lợi ích của mình để cứu bọn họ.

Phu nhân Judith sai người hầu nữ mang váy ả mới mua và trang sức đến.

Ăn mặc hoa lệ, cầm một chiếc quạt ren nhỏ, người đàn bà trong gương trang điểm xinh đẹp cực kỳ. Đêm nay Nam tước muốn tham gia một vũ hội, đôi giày nhỏ đáng yêu của ả bước trên sàn đá cẩm thạch, tạo nên âm thanh thanh thúy như thể những đồng tiền đang hạ cánh xuống nền nhà.

Ôi, một buổi đêm tuyệt đẹp lại đến, lại là một ngày nữa mới tinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui