Người Hầu Hoàn Mỹ

Edit: Tira

Kiều Côn không có biện pháp ngăn cản cách làm của Lôi Kha, bởi vì cậu biết, Lôi Kha nói đúng. Tuy rằng cậu không muốn thừa nhận, nhưng cậu hiểu được cảm giác của Lôi Kha.

Cho dù biết Phụ hoàng không có khả năng sẽ làm hại Mễ Lộ, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật người là một Alpha. Khi một Alpha mê luyến một Omega sẽ vô pháp thoát khỏi dục vọng ham muốn chinh phục, trong lòng Kiều Côn đều hiểu rõ. Hiện tại cậu chỉ có thể khẩn cầu, Phụ hoàng mang Mễ Lộ đi không phải bởi vì coi trọng cậu ấy.

Cuối cùng, thời điểm Lôi Kha điều khiển phi hành khí tiến vào cửa hoàng cung, Kiều Côn rốt cuộc không ngăn cản nữa.

Cậu biết tới thời điểm này, cho dù mình muốn hạ phi hành khí để thị vệ kiểm tra, giúp Lôi Kha lừa dối thị vệ để qua cửa, chỉ sợ cũng không được người kia bỏ ra chút thời gian nào.

Phi hành khí mạnh mẽ bay vọt qua, thị vệ phía sau kinh ngạc, vội vàng không ngừng ấn xuống chuông cảnh báo làm toàn bộ hoàng cung tiến vào trạng thái cảnh giới nghiêm trọng.

Phi hành khí màu đen chuyên chúc của Hoàng đế an ổn dừng trước kiến trúc suối phun nước của hoàng cung. Kiều Kim đứng dậy đi về phía cửa, mở ra cửa khoang phi hành khí, phát hiện Mễ Lộ không đuổi kịp, lại quay đầu vẫy vẫy tay với Omega.

Ban đầu Mễ Lộ ngồi bên cửa sổ thấy động tác của ông vẫn hơi do dự một chút, nhưng rốt cuộc vẫn theo sau.

Mễ Lộ đi theo Kiều Kim xuyên qua một hoa viên thật dài, tuy rằng đây không phải lần đầu Mễ Lộ tới hoàng cung, nhưng cậu vẫn rất khẩn trương. Cậu gắt gao đi theo sau Kiều Kim sau đó đi vào một gian kiến trúc trang hoàng toàn đồ vật hoa lệ.

Beta đi phía sau bọn họ lúc này tiến lên, hơi khom lưng, vắt tay nhàng đặt trước ngực, hành lễ cực kỳ nghiêm trang, sau đó hỏi: “Bệ hạ, ngài có muốn chuẩn bị dùng cơm trưa trước không ạ?”

Kiều Kim ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường lớn, gật gật đầu “Trước tiên dùng cơm đã.”

Đường Ni nghe được mệnh lệnh, xoay người đi xuống chuẩn bị.

Trong đại sảnh lập tức chỉ còn lại hai người Mễ Lộ và Kiều Kim.

Mễ Lộ đứng căn phòng to như vậy cũng không có tâm tình ngắm nghía. Trong lòng cậu có nỗi khổ không nói nên lời: Thiếu gia nhất định đang lo lắng muốn chết rồi.

Nhưng tâm tình Hoàng đế bệ hạ có vẻ rất tốt, hoàn toàn không phát hiện Mễ Lộ đang có tâm sự, mang theo Mễ Lộ xem xét những bức bích họa trong gian phòng này, sau đó lại không biết từ nơi nào tìm thấy một quyển album, đặt vào tay Mễ Lộ.

Mễ Lộ giờ phút này tuy rằng không có tâm tình, nhưng ở trước mặt Hoàng đế Đế Quốc không dám lỗ mãng, chỉ có thể dựa theo ý Kiều Kim lật xem.

Vừa mở ra cuốn album này ra Mễ Lộ liền cảm thấy hoàn toàn không thích hợp.

Trong này toàn là ảnh chụp của cùng một người, nhìn dáng vẻ thì đây hẳn là một vị Omega nữ. Nhưng điều làm Mễ Lộ cảm thấy bất an đó là, khuôn mặt vị Omega này cùng mình thập phần tương tự!

Còn không đợi Mễ Lộ đưa ra nghi vấn trong lòng, Kiều Kim đã mở miệng trước, “Nàng có đẹp không?”

Vấn đề này thật sự có điểm khó trả lời, bởi vì Omega trong ảnh tướng mạo cùng mình thật sự quá giống, nếu chính mình trả lời “Có”, lại giống như là đang khoe khoang bản thân vậy. Mễ Lộ trầm mặc cúi đầu không nói gì, trong lòng cậu đột nhiên có chút cảm giác căng thẳng không tên.

Kiều Kim cũng không chờ Mễ Lộ trả lời đã tự mình nói: “Ta cảm thấy nàng rất đẹp, nàng là người yêu đã mất của ta.”

Điều Kiều Kim nói làm thái dương Mễ Lộ thình thịch nhảy dựng lên. Cậu không hiểu bệ hạ vì sao phải đưa mình tới đây cùng ngài nhớ lại người yêu tạ thế. Nếu mời mình tới Hoàng cung làm khách còn miễn cưỡng có thể nói bởi vì mình là bạn Kiều Côn, nhưng đàm luận loại đề tài này lại có vẻ quá mức không phù hợp.

Huống chi… mình cùng người trong ảnh lại giống nhau như vậy.

“Thật xin lỗi… ” Mễ Lộ nghẹn nửa ngày rốt cuộc nói ra nửa câu như vậy. Kiều Kim nhìn cậu một cái không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn album trong tay, vuốt ve gò má người trong ảnh. Thần kinh Mễ Lộ luôn luôn trì độn lúc này chợt loé ra linh quang.

Đang lúc Mễ Lộ khẩn trương không thôi, trong đại sảnh lại xuất hiện tiếng bước chân. Đường Ni đi vòng trở về đại sảnh, cung kính nói với Kiều Kim: “Bệ hạ, cơm trưa đã chuẩn bị tốt.”

Kiều Kim đảo nhẹ mắt, nhìn Đường Ni phía sau gật gật đầu, lại vỗ vai Mễ Lộ, lúc này mới nói: “Đi thôi, con hẳn cũng đói bụng rồi.”

Mễ Lộ nhìn bóng dáng Kiều Kim phía trước, rốt cuộc thở ra một hơi nhẹ nhõm. Xem ra, chỉ là chính mình suy nghĩ nhiều.

·

Giờ phút này Mễ Lộ thân thể cứng đờ, ngồi thẳng tắp đối diện Kiều Kim, trong đầu cơ hồ đem tất cả lễ nghi dùng cơm từng có lúc ở chung với thiếu gia ra dùng.

Cậu cứng đờ cầm bộ đồ ăn, nhìn đồ ăn rực rỡ muôn màu trên bàn, lại không biết nên bắt đầu từ món nào.

Mễ Lộ lớn như vậy nhưng trước nay chưa từng dám nghĩ tới, có một ngày cậu lại có thể cùng Hoàng đế Đế Quốc dùng cơm. 

Tuy rằng đối với người khác đây có lẽ là vinh quang lớn lao, nhưng hiện tại Mễ Lộ lại không có tâm tình hưởng thụ chút nào. Bởi vì, thiếu gia còn đang đợi cậu.

Đồng dạng, Kiều Kim thân là Hoàng đế cũng cùng khẩn trương.

Bởi vì, đây là lần đầu ông và Mễ Lộ đơn độc ở chung, cho dù đời này đã trải qua quá vô số sóng to gió lớn, hiện tại Kiều Kim cũng chỉ là người cha yêu thương con cái. Hiện tại ông hồi hộp đến mức lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

Hoàng đế cho người hầu phụng dưỡng ở nhà ăn lui xuống, sau đó thân thiết giúp Mễ Lộ bày dao nĩa.

Nghĩ đến biểu tình Mễ Lộ xem ảnh chụp lúc vừa rồi, như là đã bị chính mình dọa sợ. Kiều Kim một bên kiểm điểm chính mình, lại không quên mở miệng an ủi Mễ Lộ.

“Hy vọng con đừng để ý, người ta yêu mất đã rất nhiều năm, chỉ là… con cùng nàng lớn lên quá giống nhau. Ngày hôm qua Kiều Côn mang con tới gặp ta, nhìn đến con ta liền không cầm lòng được lại nghĩ tới nàng… “

Mễ Lộ nghe lời của Kiều Kim gắt gao nắm lấy dao nĩa gật gật đầu.

Hoàng đế nhìn con trai nhỏ trước mặt bộ dáng cẩn thận, đột nhiên cảm thấy có chút chua xót, thanh âm nói chuyện đều có chút run rẩy.

“Con… lần đầu tiên tới, ta còn không biết con thích ăn cái gì, cho nên bảo bọn họ làm nhiều chút. Con nếm thử đi… “

Mễ Lộ không nghe được ngữ khí của Kiều Kim mất tự nhiên, bởi vì cả đầu óc cậu giờ phút này đều là vẻ mặt nôn nóng của thiếu gia.

Mễ Lộ cầm dao nĩa trong tay nhìn qua bàn thức ăn đủ loại kiểu dáng trước mặt, sau đó dừng trên khuôn mặt vẫn bảo trì tươi cười của Kiều Kim. Không biết tại sao, trong lòng cậu hiện lên một tia bất an khó nói.

Cậu không muốn ngốc tại chỗ này.

Cậu vẫn luôn nhát gan, lúc này lại không biết đào ở đâu ra dũng khí.

Dưới ánh mắt mong chờ của Kiều Kim, yên lặng bỏ bộ đồ ăn trong tay xuống, sau đó đứng dậy, thập phần lễ phép cong lưng cúi đầu. “Bệ hạ, thật cảm ơn ngài hôm nay thịnh tình chiêu đãi, nhưng nếu ngài không có gì chuyện gì muốn nói, như vậy tôi nghĩ… tôi muốn về trước.”

Nói xong, Mễ Lộ liền đứng dậy định rời khỏi, Kiều Kim sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên một tia thất vọng, ông biết mình vẫn là doạ Mễ Lộ sợ rồi.

Tình cảm khuyết thiếu hai mươi năm, Kiều Kim muốn dựa vào một bữa cơm bù đắp, quả thực là mơ tưởng hão huyền*.(gốc là thiên phương dạ đàm)

Kiều Kim thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói, “Từ từ, ta đưa con trở về.” Ông vừa muốn đứng dậy theo Mễ Lộ rời khỏi nhà ăn, cửa nhà ăn lại đột nhiên ầm một cái mở ra.

·

Lôi Kha nổi giận đùng đùng xuất hiện ở cửa nhà ăn, Kiều Kim lại dừng bước, túm lấy Mễ Lộ kéo tới bên người mình, nheo mắt lại nhìn Alpha trước mặt.

Kiều Côn thở hồng hộc xông vào theo sau, cuối cùng là Đường Ni.

“Xin lỗi, bệ hạ, tôi không ngăn được Vương tử điện hạ và Lôi thiếu gia.”

Kiều Kim nghe xong lời này cũng không sinh khí, chỉ vẫy vẫy tay, ý bảo hắn có thể lui xuống. Đường Ni cung kính khom lưng, lại lo lắng nhìn ba Alpha ở thế giằng co trong nhà ăn, cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng rời đi. Hơn nữa còn đóng cửa nhà ăn lại.

Kiều Kim nhìn nhìn hai Alpha tuổi trẻ khí thịnh Trước mặt, lúc này vững vàng xoay người ngồi xuống.

Không thấy Lôi Kha còn tốt, nhìn thấy hắn, Kiều Kim liền cảm thấy giận sôi máu.

Ông thập phần bình tĩnh chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện mình, cố ý làm khó Lôi Kha.

“Mễ Lộ, ngồi xuống, chúng ta còn chưa dùng xong cơm trưa.”

Mễ Lộ nghe thấy Kiều Kim ra lệnh trên mặt lập tức hiện lên khó xử, cậu không có động tác, chỉ là lúng túng đứng tại chỗ nhìn Lôi Kha.

Trên mặt Lôi Kha vốn đã nổi cơn thịnh nộ, nghe thấy những lời này lại càng khó coi. Hắn đã mơ hồ khẳng định suy đoán trong lòng: Hoàng đế nhất định có ý đồ với Mễ Lộ!

“Không được,” Lôi Kha đưa tay túm được tay Mễ Lộ, trực tiếp chắn phía trước cậu. “Bệ hạ, Mễ Lộ chỉ sợ không thể bồi ngài dùng cơm trưa, em ấy hiện tại cần trở về cùng tôi.”

“Ồ?” Kiều Kim bộ dáng bình tĩnh như cũ, “Phải không? Người ta mời là Mễ Lộ, hình như cậu không quyền gì thay nó đưa ra lựa chọn.”

Lời nói Kiều Kim mang theo khiêu khích rõ ràng làm Lôi Kha nguy hiểm nheo mắt lại. Kiều Côn vẫn luôn đứng bên cạnh rốt cuộc nhìn không nổi nữa, lòng nóng như lửa đốt, rồi lại không nghĩ ra tại sao phụ hoàng lại coi trọng Mễ Lộ.

Thấy Kiều Kim và Lôi Kha giằng co không xong, Kiều Côn rốt cuộc nhịn không được lên tiếng, “Phụ hoàng, người, người sẽ không thật sự đối Mễ Lộ… “

“Con đi ra ngoài trước.” Không chờ Kiều Côn nói hết lời, Kiều Kim nhìn cũng chưa nhìn một cái đã lên tiếng đuổi người.

Kiều Côn nhất thời bị nghẹn một chút, vừa định mở miệng nói thêm cái gì Kiều Kim lại  trầm mặt xuống: “Đi ra ngoài.”

Kiều Côn sửng sốt, cam chịu xoay người tạm thời rời khỏi nhà ăn.

Sau khi Kiều Côn rời khỏi, Mễ Lộ ngẩng đầu nhìn thiếu gia đứng ở bên cạnh, xem sắc mặt liền biết hắn đã sinh khí rồi. Mễ Lộ vội vàng lại cong lưng cúi chào Kiều Kim, sau đó thái độ cẩn thận, khiêm tốn nói: “Xin lỗi, Bệ hạ, tôi thật sự có việc cần rời đi trước, hy vọng ngài có thể thông cảm.”

Nói xong, Mễ Lộ liền lôi kéo Lôi Kha đang xụ mặt xoay người định rời khỏi, nhưng bọn họ còn chưa đi được hai bước, lại đột nhiên nghe thấy lời Kiều Kim nói phía sau:

“Mễ Lộ, con xác định muốn tuyển người này làm Alpha sao?”

Lời này vừa nói ra, Mễ Lộ kinh ngạc xoay người, mà Lôi Kha vẫn luôn áp chế lửa giận nháy mắt cũng bùng nổ. Hắn xoay người căm tức nhìn Kiều Kim, một khắc này, trong mắt hắn Kiều Kim căn bản không phải là Đế Quốc Hoàng đế, mà đơn thuần chỉ là một Anpha cường đại muốn tranh đoạt Omega với mình mà thôi.

Không khí bài xích lẫn nhau giữa hai Alpha thân hình cao lớn càng ngày càng nghiêm trọng. Lôi Kha biết mình không thể xúc động, nhưng là giọng nói hắn vẫn mang theo lửa giận nồng đậm.

“Bệ hạ ngài đây là có ý gì? Nếu hôm nay ngài mời Mễ Lộ tới dùng cơm vì có ý đồ với em ấy. Tôi đây khuyên ngài từ bỏ đi, không dối gạt ngài, Mễ Lộ đã sớm đã là người của tôi. Cho nên hiện tại những điều ngài làm hết thảy đều là dư thừa.”

Quả nhiên, Lôi Kha nói xong này những lời này sắc mặt Kiều Kim càng trở nên khó coi.

Hắn còn tưởng Lôi Kha chỉ tiến hành ký hiệu tạm thời với Mễ Lộ, lại không nghĩ bọn họ thế nhưng đã làm cả thân mật da thịt.

Hai mươi năm qua Kiều Kim chưa từng thể hiện tình thương của cha tại thời khắc này bùng nổ tới cực hạn. Ông đột nhiên đứng lên túm lấy cổ áo Lôi Kha, trong ánh mắt tất cả đều là lửa giận, gằn từng chữ một: “Cậu nói cái gì, cậu cư nhiên dám làm vậy với nó?!”

Kiều Kim liếc nhìn Mễ Lộ một cái, Mễ Lộ lại bởi vì ánh nhìn tức giận kia hổ thẹn cúi thấp đầu, lúc này Kiều Kim lúc này đã hoàn toàn xác định, Lôi Kha không có nói dối.

“A,” Lôi Kha đồng dạng căm tức nhìn Kiều Kim, đẩy ra kiềm chế của đối phương. “Ngài là gì của em ấy, chuyện của tôi và Mễ Lộ không cần ngài lo lắng!”

Lôi Kha nói xong, liền túm tay Mễ Lộ định rời đi, Kiều Kim bị những lời này của Lôi Kha làm cho tức giận không nhẹ, lại nhìn con trai mình si ngốc không thèm quay đầu mà đi theo thằng bé láo toét nhà Lôi gia, lập tức nói ra những lời cực kỳ khí phách: “Ta là phụ thân của Mễ Lộ!”

Sau khi Kiều Kim nói ra mấy chữ này, nhà ăn tức khắc an tĩnh. Con không đợi đại não Mễ Lộ kịp phản ứng lại lời Kiều Kim, cửa nhà ăn lại đột nhiên bị mở ra.

Kiều Côn vẻ mặt kinh ngạc đứng ở cửa, hiển nhiên, lời nói của Kiều Kim cậu cũng nghe được rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui