Người Hầu Hoàn Mỹ

Edit: Tira

Lồng ngực Mễ Lộ chấn động, đây là cảm giác cậu chưa từng có bao giờ.

Tình cảnh cùng trong tưởng tượng của cậu hoàn toàn tương phản, Đại vương tử cũng không giống Đồ Na Vương Phi chán ghét sự tồn tại của cậu, ngược lại còn cho cậu một cái ôm ấm áp, dùng ngữ khí ôn hòa nói chuyện với cậu.

Mễ Lộ chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh lợi hại, cậu cảm giác có điều gì đó khó miêu tả đã sinh ra.

Nhưng Mễ Lộ còn chưa kịp nghĩ kỹ về chuyện này, Kiều Hạo đã nắm hai vai cậu cẩn thận bắt đầu đánh giá.

Đương nhiên, Mễ Lộ đồng dạng cũng đang nhìn Kiều Hạo.

Kiều Hạo là Alpha điển hình, diện mạo phần lớn di truyền bệ hạ, anh khí bức người. Mễ Lộ cau mày không rõ ý tứ của Kiều Hạo, lúc cậu sắp nhịn không được muốn mở miệng hỏi, Kiều Hạo lại đột nhiên áp thân mình đến, kéo gần lại khoảng cách với Mễ Lộ.

Mễ Lộ kinh ngạc mở to hai mắt, lại nghe thấy vương tử điện hạ dùng thanh âm sâu thẳm nói, “Mễ Lộ, chúng ta do một mẹ đẻ ra. Anh bảo đảm, từ nay về sau em tuyệt đối sẽ không chỉ có một mình nữa.”

·

“Đàn anh, đàn anh, anh đang nhìn gì thế?”

Lôi Kha bị đàn em nhỏ hơn một tuổi bên cạnh gọi hai tiếng, rốt cuộc mới thu hồi tầm mắt.

Hôm nay hắn phụ trách nghi thức duyệt binh kỷ niệm ngày thành lập trường, đợi lát nữa lớp thực chiến cao cấp đều phải tiến vào hội trường. Mặt Lôi Kha đen lại, không nhịn được nhìn về phía trung tâm khán đài.

Hôm nay Đại vương tử Kiều Hạo bị vây quanh trong đoàn người tiếp đón, mà đứng bên cạnh Kiều Hạo là một Omega dáng người nhỏ xinh. Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng Lôi Kha liếc mắt một cái đã có thể nhận ra, người kia chính là Mễ Lộ!

Rõ ràng biết bọn họ có quan hệ huyết thống, nhưng nhìn bọn họ thân mật đứng chung một chỗ như vậy trong lòng Lôi Kha vẫn cực kỳ không thoải mái.

Dục vọng chiếm hữu của Alpha đối với Omega mình đã dấu hiệu có mức độ rất lớn, huống chi là Mễ Lộ lại là một Omega nhỏ vừa đơn thuần vừa dễ bị lừa, cho nên Lôi Kha càng quan tâm cậu.

Tưởng tượng đến ý đồ của Kiều Côn với Mễ Lộ, Lôi Kha lập tức cảm thấy từng đợt bực mình.

Nhưng sắp tới nghi thức duyệt binh, Lôi Kha vẫn phải thu hồi tâm tư. Dù sao trước mặt nhiều người như vậy hắn cũng không sợ Kiều Hạo sẽ làm ra chuyện gì quá đáng với Mễ Lộ.

Tiếng quân ca hùng tráng quân vang lên, Lôi Kha mặc một thân quân trang đứng ở đội ngũ chỉ huy, trên người hắn là quân trang màu đen, mặt mày thâm thuý có vẻ càng thêm anh tuấn nghiêm trang. Lôi Kha vừa đứng nơi đó, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Phải biết rằng, lớp thực chiến cao cấp Học viện quân sự Chris chính cái bôi bồi dưỡng ra tướng lĩnh quân sự cho Đế Quốc, mà Lôi Kha đại danh đỉnh đỉnh lại là người càng xuất sắc trong đám người.

Phía trên khán đài diễn ra nghi thức duyệt binh, Kiều Hạo mang khuôn mặt mỉm cười nhìn quân đội hành tẩu chỉnh tề dưới đài. Ánh mắt tự nhiên cố định trên người Alpha phía trước đội ngũ.

Kiều Hạo nhìn nhìn Omega bên người, Mễ Lộ cũng đang đỏ mặt đồng dạng nhìn người kia, trong mắt rõ ràng là tình yêu phất phới.

“Hắn chính là Lôi Kha?” Kiều Hạo hơi hơi cong cong khóe miệng lên tiếng hỏi.

Giáo sư bên cạnh phụ trách đi cùng nghe thấy Kiều Hạo hỏi chuyện vội vàng gật đầu.”Đúng vậy, hắn chính là học sinh ưu tú nhất lớp Thực chiến cao cấp học viện quân sự Chris, Vương tử điện hạ ngài cũng biết hắn sao?”

Kiều Hạo bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Mễ Lộ, hơi gật đầu, “Ừ, nghe nói qua.”

Lão giáo thụ không lên tiếng nữa, kỳ thật, so với chuyện Vương tử điện hạ có biết đến Lôi Kha hay không, điều ông càng quan tâm hiện tại chính là quan hệ giữa Vương tử điện hạ và Omega bên cạnh kia. Thật sự rất khó để ông không suy đoán rằng vương tử coi trọng Omega này, nhưng mà hiển nhiên đây hẳn không phải là chuyện ông nên quan tâm quá nhiều.

Tiến trình duyệt binh đã qua hơn nửa, Kiều Hạo nhìn thời gian chuẩn bị rời đi, anh chào hỏi giáo sư, lại kéo tay Mễ Lộ đi xuống dưới khán đài.

Mễ Lộ còn đang xem nghiêm túc, không nghĩ bị Kiều Hạo lôi đi lập tức có điểm mơ hồ. Cậu vừa quay đầu lại nghe thấy đối phương ghé vào tai mình nói: “Tìm một nơi an tĩnh, anh có lời muốn nói với em.”

Mễ Lộ sửng sốt, nhưng ngay sau đó vẫn gật đầu, đi theo Kiều Hạo lên phi hành khí của anh.

Trong lòng Mễ Lộ còn nghĩ đến thiếu gia, dùng máy truyền tin gửi tin cho thiếu gia nói hôm nay mình sẽ trở về muộn một chút.

Lôi Kha mới bận bịu xong liền nhận được tin nhắn Mễ Lộ gửi tới, ngọn lửa nghẹn suốt nửa buổi sáng rốt cuộc cũng bùng nổ.

Hắn biết Mễ Lộ khẳng định là đi theo Đại vương tử kia rồi. Tuy rằng trong lòng hắn luôn tin tưởng Mễ Lộ, nhưng xác thật vẫn lo lắng cho cậu, sợ đối phương làm ra chuyện gì bất lợi đối với cậu.

Lôi Kha nhìn thấy tin nhắn này của Mễ Lộ xác thật tức giận không chịu nổi. Em ấybiết rõ ràng đối phương rất khó đối phó, thế mà còn dám đi theo người ta như vậy. Hơn nữa tình huống bên trong đều không nói cho mình chút nào.

Lôi Kha thừa nhận, hắn có điểm ghen.

Kỳ thật sự thật bất quá chỉ là hiện tại đại não Mễ Lộ cũng có chút chưa kịp xử lý, cậu thậm chí còn không xác định lời nói vừa nãy của Kiều Hạo có phải cái ý mà mình hiểu hay không. Cho nên, cậu càng thêm không biết làm nào gửi một tin nhắn kể hết toàn bộ sự việc cho Lôi Kha.

Kiều Hạo cũng không đưa Mễ Lộ đi quá xa, chỉ dừng ở một quán cafe ngay cạnh Học viện quân sự Chris.

Mễ Lộ có chút khẩn trương đi theo phía sau Kiều Hạo vào quán cà phê này, ông chủ nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.

“Nước trái cây được không?.”

Đối với dò hỏi thập phần thân sĩ của Kiều Hạo, Mễ Lộ có điểm co quắp, nhưng Kiều Hạo vẫn rất nhẹ nhàng, thấy vậy chỉ cười cười, sau đó nói với phục vụ bên cạnh: “Một ly cà phê, một ly nước trái cây.”

Sau khi phục vụ rời khỏi, không khí giữa hai người trở nên có chút xấu hổ, chính xác thì, chỉ có Mễ Lộ cảm thấy xấu hổ thôi.

Lúc Mễ Lộ còn đang rối rắm nên mở miệng như thế nào, Kiều Hạo ngồi đối diện lại đột nhiên yên lặng nhìn cậu, sau đó mở miệng nói: “Mễ Lộ, anh là anh ruột của em.”

Ngực Mễ Lộ đột nhiên đau xót, trong nháy mắt kia, cậu cảm thấy mình giống như sắp không thở nổi.

……

Sau khi nghi thức duyệt binh chấm dứt Lôi Kha liền đẩy nhiệm vụ công tác sau đó cho đám đàn em, đàn em luôn luôn kính ngưỡng hắn, lập tức thi hành quân lễ dùng lời lẽ chính đáng đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Lôi Kha dưới sự chú ý của học đệ vội vàng rời khỏi trường học, hắn có ý đồ dùng máy truyền tin liên hệ Mễ Lộ nhưng máy truyền tin của Mễ Lộ vẫn luôn ở trong trạng thái không ai tiếp. Điều này làm cho Lôi Kha không tự giác mà bực bội thêm.

Lôi Kha lấy máy truyền tin ra sử dụng chức năng tìm vị trí, máy truyền tin của hắn và Mễ Lộ đã kết nối với nhau, cho nên giờ phút này vị trí của Mễ Lộ rất nhanh đã thể hiện trên máy truyền tin của mình.

Hắn nhìn thấy vị trí được định vị thì sửng sốt, hai người cũng không có đi xa, chỉ tới quán cà phê bên cạnh học viện.

Tuy là như thế, nhưng Lôi Kha vẫn không dám lơi lỏng, lập tức điều khiển phi hành khí của mình chạy đến bên kia.

……

“Anh không phải là con ruột của Đồ Na Vương Phi, chuyện này chỉ có vài người biết. Kỳ thật, ban đầu anh cũng hoàn toàn không biết rõ, mãi đến có một lần anh vô tình thấy được nhật ký của phụ hoàng.”

“Khi đó anh mới biết, hoá ra Đồ Na Vương Phi không phải mẹ đẻ của mình, mà đồng thời, anh còn có một em trai lưu lạc ở bên ngoài.”

Kiều Hạo nói những việc này, Mễ Lộ ngồi đối diện nghe thật nghiêm túc, tuy rằng người anh trai trước mặt này tương đối xa lạ với cậu, nhưng là trong lòng cậu lại có một loại ẩn ẩn cảm giác thân mật.

Giống như là Kiều Hạo nói vậy —— bọn họ là do một mẹ đẻ ra.

Loại cảm giác thân tình hơi có chút xa lạ, hai mươi năm qua, lần đầu tiên gõ vào tâm Mễ Lộ.

Cho dù một chút ấn tượng đối với người mẹ kia Mễ Lộ đều không có, nhưng khi rơi vào chuyện máu mủ tình thâm này, cậu trầm mặc một lúc lâu cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Người… năm đó rốt cuộc vì cái gì… “

Kiều Hạo ngẩn người, lập tức phản ứng lại “Người” trong lời Mễ Lộ là ai. Từ nhỏ thân thế Mễ Lộ đã nhấp nhô, cậu không thể lập tức tiếp thu mình đột nhiên có một người mẹ. Kiều Hạo cũng thập phần thấu hiểu, ngay sau đó anh liền phục hồi tinh thần, trả lời: “Kỳ thật, chuyện năm đó anh biết được cũng không nhiều, chỉ biết khi người rời đi đã ôm theo em đi mất, sau đó để lại anh ở tại Thủ Đô Tinh. Về chuyện này, anh sẽ điều tra tiếp. Không gạt em, ngày đó khi Phụ hoàng đưa em tiến cung anh đã biết thân phận thật sự của em rồi. Hôm nay tới tìm em chỉ là muốn nói cho em biết, từ nay về sau em không chỉ có một mình nữa rồi. Em có người thân, có anh trai. Mễ Lộ, anh biết trước đây em đã trải qua nhiều chuyện không vui, nếu em nguyện ý có thể chuyển đến ở cùng một chỗ với anh.”

Kiều Hạo nhẹ nhàng cầm tay Mễ Lộ, trong ánh mắt tất cả đều là sủng nịch vô hạn của anh trai dành cho em trai mình, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Mễ Lộ lại ngẩn người không thể trả lời. Còn chưa kịp trả lời Kiều Hạo, cậu đột nhiên cảm thấy cổ tay mình đau nhói. Mễ Lộ kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy thiếu gia không biết từ khi nào xuất hiện bên cạnh bàn bọn họ. Giờ phút này, Lôi Kha phẫn nộ nhìn chằm chằm ngồi Kiều Hạo đối diện, hiển nhiên là rất tức giận.

Lôi Kha vội vã đi vào quán cà phê, liếc mắt một cái liền thấy được thân ảnh quen thuộc đưa lưng về mình, hắn lập tức đi về phía bên này, vừa mới vào lại thấy Kiều Hạo nắm lấy tay Mễ Lộ dáng vẻ thâm tình chân thành nói cái gì mà “Biết trước kia em trải qua không tốt, nếu em nguyện ý, có thể chuyển đến ở cùng anh…”

Lôi Kha nghe được câu này nháy mắt mặt đen hoàn toàn, nhưng làm hắn giận không chịu nổi là bởi vì Mễ Lộ thế lại tùy ý để người kia nắm tay!

Mễ Lộ nhìn thấy thiếu gia có vẻ tức giận liền biết hắn nhất định đã hiểu lầm, nhưng rồi lại không biết giải thích bắt đầu từ đâu.

Lôi Kha mặt càng sa sầm tối lại, ngược lại Kiều Hạo vẫn mang khuôn mặt thản nhiên.

“Vương tử điện hạ, người này chính là Omega của tôi, xin ngài chú ý lời nói hành động của chính mình.”

“Ồ?” Kiều Hạo nhướng mày, “Lời nói hành động của ta không ổn ở chỗ nào?”

“Ngài nắm tay cậu ấy.” Lôi Kha nói.

“Ta chính là anh trai nó.” Kiều Hạo thong thả đứng lên, đối diện Lôi Kha.

“Tôi biết ngài là anh trai của em ấy.”

Kiều Hạo cúi đầu sửa lại cổ áo mình một chút, sau đó mỉm cười ngẩng đầu lên, “Không, cậu không biết.”

24/1/20 Mọi người đón giao thừa vui vẻ ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui