Hàng nghìn năm trước, Euphoria trở thành thủ đô mà dân chúng khắp đế quốc Dellingr đều ao ước đặt chân đến để tìm kiếm hạnh phúc và tự do.
Dellingr tồn tại các giới tính Alpha, Beta, Omega và nhiều loại giới tính hiếm lạ.
Tuy nhiên vì sự chênh lệch giới tính trầm trọng cùng với sự phân hóa giai cấp nặng nề đã tạo ra những luật lệ tự phát đầy tranh cãi.
Nhằm ngăn chặn điều này, hoàng gia đưa ra hiệp ước "Tiến Bộ" thuyết phục các quý tộc quyền thế ký kết.
Vì thế đế quốc mới dần bình yên.
Dọc theo dòng sông xanh biếc lượn quanh cánh đồng lúa mạch bạt ngàn ở phía Nam, ở ngôi làng nhỏ ngoại ô thủ, một cô nhi viện nằm độc lập giữa cách đồng mang vẻ cô đơn.
Một người phụ nữ với gương mặt phúc hậu ngồi thụp xuống, đôi tay đầy đồi mồi xoa xoa bàn tay gầy nhỏ: "Con sẽ không hối hận chứ?"
Viện trưởng nhìn cỗ xe ngựa lớn đang chờ đằng xa, không che dấu được run rẩy trong lời nói: "An, nghe ta.
Ta nghĩ con nên suy nghĩ kĩ, làm người hầu cho quý tộc không phải là điều dễ dàng.
Ở đây ta không thể cho con cuộc sống sung túc nhưng ta cũng không để con thiếu thốn thứ gì."
An nắm lại tay viện trưởng, kiên định quả quyết, "Tôi sẽ đi."
Ngoài làm người hầu thì cậu không nghĩ được nghề gì khác có thể nhanh chóng kiếm tiền.
An muốn trả ơn viện trưởng, cũng muốn mua lại thi thể người cha xấu số của mình càng nhanh càng tốt.
Viện trưởng thở dài.
Đứa trẻ trước mặt đã trắng trẻo lên đôi chút lại không thể mập nổi cân nào, mái tóc đen mun dài ngang vai còn hơi rối.
Thoạt nhìn thật mỏng manh, trái lại thái độ kiên cường đến lạ.
Tuổi còn nhỏ lại lắm bất hạnh.
Người cha Sigma của cậu xưa bị bắt làm việc cho nhà chứa, sau đó bị tên khốn nào đó cưỡng hiếp mà mang thai cậu.
Cũng bởi nhát gan mà không dám đòi lại công bằng.
Vốn sigma là giới tính hiếm cần được bảo vệ, cha cậu lại vì thân phận thấp hèn mà bị lạm dụng.
Sinh cậu ra không được ba năm người cha ấy đã tự tử.
Khi chết còn bị binh lính đem xác đi với danh nghĩa nghiên cứu phương thuốc mới, vì hoàng gia mà cống hiến.
An hừ mũi cắt đứt hồi tưởng của viện trưởng, cậu dúi vào tay bà chiếc túi vải nặng trĩu với những đường may chắp vá, "Cầm đi, khi nào tôi đi hãy mở ra." Nét mặt cậu không tự nhiên dặn dò.
Biểu hiện bây giờ mới đúng là của đứa trẻ mười lăm tuổi.
Viện trưởng cười cười muốn xoa đầu lại bị An tránh đi, "Tôi đi đây.
Nhớ...!giữ gìn sức khỏe." Mắt cậu không dám nhìn thẳng.
Đứa trẻ xoay người đi đến chỗ đỗ xe ngựa thật nhanh như là tuyệt tình mà không quay đầu lại.
Viện trưởng bùi ngùi tiếc nuối một lúc, sau mới chợt nhớ mở túi nhỏ nhìn bên trong, rất nhiều tiền đồng xe lẫn hai thỏi vàng, bà hoảng hốt tìm bóng cậu thì xe ngựa đã đi qua chiếc cầu duy nhất trong làng.
Đứa trẻ ấy...
Mặt trời lên cao lại không oi bức mang theo chút gió lộng những ngày gần đông.
Mùa Đông ba năm trước, viện trưởng cùng các bảo mẫu lên thủ đô sắm sửa đồ Giáng Sinh cho mấy đứa trẻ trong cô nhi viện.
Ngày hôm đó là lần đầu gặp An, đứa trẻ bị quân lính gí cổ lên tường, mặt mày bị đánh đến tím bầm, quần áo rách rưới lộ ra cơ thể gầy trơ xương vẫn một mực vùng vẫy.
Sự ngang ngạnh khác hẳn những đứa trẻ đang kêu gào bên cạnh.
Những đứa trẻ giữ ngựa của nhà chứa.
Không cha, không mẹ cũng không ai chịu chăm sóc chúng.
Khi lớn lên, phân hóa thành Omega hay Beta sẽ bắt đi làm điếm.
Là Alpha thì thành bọn côn đồ đòi nợ thuê.
Bà đã từng hỏi sao An không bỏ nơi này đi.
Cậu chỉ nhàn nhạt đáp: "Tôi đi rồi cha tôi phải làm sao?"
Tên lính kia nói gì đó, An chửi thề một tiếng rồi phun nước miếng lên mặt hắn.
Hắn hung hăng muốn đấm cậu thì bị bà ngăn lại.
Sau đó, bà nhận đám trẻ ấy về viện.
Trong suốt thời gian đầu ở viện, An không ngừng tìm cách trả thù những đứa đã bắt nạt cậu hôm đó.
Viện trưởng đã phải khuyên răng rất lâu.
An thông minh và rất chịu khó, có lẽ cuộc đời cơ cực đã mài dũa nên con người sắt đá.
Viện trưởng biết An luôn muốn mua lại xác cha về chôn cất đàng hoàng.
Nhưng số tiền đó một thường dân bình thường phải làm lụm hơn mười năm chưa chắc đã đủ, một đứa trẻ mười lăm mười sáu khó mà tích góp kịp đủ.
Lại sợ đợi An tích đủ tiền thì cái xác kia cũng chẳng còn nữa.
Ở Dellingr, công việc kiếm được nhiều tiền nhất cho thường dân là làm người hầu thế nhưng điều đó đồng nghĩa phải mang thân phận người hầu cả đời.
An chấp nhận đánh đổi, viện trưởng bà cũng khó mà ngăn cản.
Nguyện vọng của An, viện trưởng không thực hiện được.
Hàng trăm đứa trẻ khác cũng cần bà.
Hai ngày trước, một beta ngày xưa được viện trưởng nuôi lớn tới thăm bà trước đến vương quốc khác làm lính gác cổng cho một nhà quý tộc.
Được biết thì công việc này do một người môi giới trong làng giới thiệu.
Cậu không bỏ qua cơ hội tìm đến nơi người môi giới và đề cử bản thân.
Sau lại bị chê vì cơ thể có phần thấp lùn hơn so với tuổi, cậu liền tức thời đút lót và đạt được nguyện ý.
Sắc trời dần tối đi, tính đến này cậu đã đi được hai ngày đường.
Chiếc xe ngựa to lớn cũng dần lấp đầy bởi những người khác.
"Xuống đi! Phải đi qua một con sông nên bắt đầu chuẩn bị đồ đạc lên thuyền." Đánh xe dùng gậy gõ vào thùng xe quát lớn.
Cậu bước xuống thuyền với cơ thể buồn nôn vì say sóng.
An chỉ biết co ro tự đầu vào mạn thuyền ngửa cổ ngắm nhìn bầu trời đầy sao qua khung cửa sổ mục nát.
Trời chưa tỏ thì đã đến nơi.
Tòa lâu đài nguy nga, tráng lệ dần lộ rõ sau lớp lớp sương mai, những người trong xe đều mắt tròn mắt dẹt cố gắng nhoài người ra ngắm nhìn.
An mệt nhoài tựa đầu vào cửa, đôi môi trắng bệch đi.
Cơn đau đầu làm thái dương đau nhức.
Cậu nuốt khan vị chua đọng lại trong cổ chưa tan.
Qua hai hàng phòng vệ cuối cùng thì đoàn xe cũng tiến vào lãnh địa, lâu đài Walter.
Nguồn ảnh: https://wallup.net/building-arch-rock-stone-house-window/.