Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn


An tỉnh giấc khi trời còn chưa sáng tỏ, chăn êm nệm ấm cũng chẳng mấy ngon giấc.

Cậu thừ người một lúc mới bước chân xuống giường.
Thu dọn chăn gối gọn gàng, đánh răng rửa mặt xong An liền thay đồng phục rồi đến phòng bếp.
Nhìn trái nhìn phải tìm xem có thứ gì ăn được.

An muốn lót dạ trước, lúc chưa được nhận vào cô nhi viện cậu thường xuyên bị bỏ đói.

Bọn người ở nơi kia thường lợi dụng sức lao động đứa trẻ rồi ngang nhiên cắt xén tiền công của chúng, lỡ ở đây cũng vậy thì sao.

An nên đề phòng trước.
Người phụ bếp đang cắt rửa rau củ tưởng An muốn cướp việc nên vội nói: "Ngươi ra chỗ khác đừng ở đây vướng bận, chỗ này không có việc của ngươi." Nam beta phụ bếp phất phất tay đuổi.

An tỏ vẻ tiếc nuối ngoan ngoãn ra ngoài.

Ai muốn làm đâu.
Anna đang bận rộn nhào bột bánh làm cho bữa sáng thấy vậy liền thuận miệng nhắc nhở: "Ngươi nên theo những người kia chuẩn bị nước rửa mặt cho cậu chủ.

Hôm nay ngài ấy phải đến trường."
Theo chỉ tay của Anna, An nhìn nhóm người ngoài sân đang hì hục múc nước từ giếng lên.
Nói mới nhớ vậy mà Phelan bằng tuổi cậu.

Nhớ tới thân hình cao to hơn mét tám kia An có hơi hổ thẹn.

So với cơ thể còm nhom chưa tới mét bảy đúng là khác biệt một trời một vực.

Một hầu nam Beta lại gần cậu, nhỏ giọng nói: "Cậu đi bên này."
Người nọ hướng dẫn An chuẩn bị dụng cụ vệ sinh, mặt mày lấm lét bắt chuyện với An: "Tôi tên Nhân, cậu là người kia đúng không? Người bị cắn cổ ấy! Mọi người đồn ầm lên rồi." Nửa câu sau Nhân chỉ dám thỏ thẻ.
"Tôi nghĩ anh lầm rồi." An thuần thục lấy khăn trên kệ xếp gọn lên khay.

Ở cô nhi viện cậu hay giúp bảo mẫu chăm sóc cho các bé nhỏ hơn nên làm việc rất mau lẹ.
Nhân nghi ngờ, "Thật là không phải à? Vậy cậu biết người đó là ai không? Cậu hẳn phải đi cùng người đó."
An chỉ đồng hồ to trên tường, nhàn nhạt nói: "Nếu bây giờ không đi thì sẽ trễ."
Lúc này Nhân mới chịu im lặng.

Hai người nhanh chóng ôm khăn tay cùng bốn người hầu nữa lên tầng.

Suốt quãng đường Nhân không ngừng liến thoắng về bản thân dù chẳng ai hỏi gì.

Bấy giờ An mới biết bọn họ cùng quê.
Vốn dĩ cha An là dân đen di cư đến đế quốc Dellingr này.

Cậu chưa bao giờ quay lại cái nơi được gọi là quê hương ở bên kia đại dương kia nhưng nhìn nét mặt đặc trưng riêng của người dân nơi đó trên mặt Nhân làm cậu lại cảm thấy có chút thân thuộc.

Ở hàng cuối, An chủ động bắt chuyện với Nhân: "Anh làm ở đây bao lâu?" Cậu nên thám thính chút tình hình.
Nhân nhỏ giọng đáp: "Năm năm rồi, từ khi tôi vừa 20 lúc ấy ngài Walter mới 10 11 tuổi thôi.

Vài ngày trước ngài công tước và công tước phu nhân đã đi du lịch còn ngài tiểu công tước, anh trai của ngài Walter thì ở quân doanh làm việc, hình như đã rất lâu chưa từng về.

Nhưng chắc qua một tháng nữa cậu sẽ gặp họ thôi...!còn có..."Phía trước đã đứng lại, Nhân ngưng nói một lát thì tiếp tục: "Tháng sau còn một chuyện rất quan trọng, ngài Walter sẽ được phong Tước.

Ngài ấy là người đầu tiên của gia tộc được phong vị khi chưa thành niên, công tức và công tước phu nhân rất tự hào.

Lúc đó chúng ta cũng được thưởng thêm."
Nghe tới thưởng thêm hai mắt An sáng lên, mình đây cũng quá may mắn rồi đó chứ.
Gamma đầu hàng bấy giờ bước tới gõ ba nhịp vào cửa.

Bên trong không có động tĩnh thế nhưng bọn họ vẫn đẩy cửa đi vào.

Thành thục vén màn khéo chăn sau đó đứng một góc im lặng chờ đợi chủ nhân tỉnh giấc.
An vừa vào phòng đã ngửi được mùi hoa Hoàng Lan dịu dàng tản mạn trong không khí.

Cậu khịt mũi liếc nhìn Phelan đang say giấc, một bộ chán ghét không giấu nổi trên mặt.

Cổ An đột nhiên ẩn ẩn đau như nhắc nhở cậu chuyện kinh khủng vừa qua.
Cậu vẫn còn ghét người này lắm.
Phelan cuối cùng vẫn từ từ tỉnh giấc, mở mắt lười biếng ngồi dậy.

Động tác dụi mắt để thích ứng với ánh sáng có chút trẻ con.
Hừ, con nít ranh!
Phelan ngáp một cái quay đầu liền bắt gặp thái độ khinh khỉnh của cậu, Phelan phẩy phẩy tay về phía An gọi người: "Ngươi, lại đây."
An nhận chậu nước từ tay Nhân che giấu sự không tình nguyện đến gần.

Phelan nhận khăn từ một người hầu khác từ từ rửa mặt, thái độ chầm chậm từ tốn.

Một lát sau hắn nhếch mày nhìn mặt nước dần sóng sánh.

Hai cẳng tay khẳng khiu gồng lên giữ chặt thành chậu.

Hành động trẻ con vậy cũng làm Phelan hả hê, "Cầm chắc vào."
An nghiến răng run run đỡ chậu, tư thế bất tiện làm tay cậu mỏi nhừ.
Lúc tưởng sắp đổ nước lên người Phelan thì hắn cũng xong, mặt mày đắc chí nói: "Chuẩn bị đi." Là đang nói với cậu.
An phải đến trường cùng hắn.

Chửi trong lòng một câu dài, An mới thỏa lòng rời đi chuẩn bị đồ dùng cần thiết.
Thật ra An cũng có chút mong chờ.

Heimdall là ngôi trường có tiền là vào được, hiện kim chỉ là điều kiện cơ bản để đặt cọc một chân vào trường, quyền lực, sức ảnh hưởng, địa vị đều phải đủ.

Nói trắng ra, đây là trường dành riêng cho quý tộc.
Heimdall chia ra ba khóa, mỗi khóa ba năm, giữa mỗi khóa sẽ dành một năm học thể chất.

Học sinh ở đây hầu hết là con nhà quý tộc, phần thiểu số còn lại là người hầu được các cô chủ cậu chủ mang theo.
Adam mặt nặng mày nhẹ hướng dẫn An cách sử dụng đồ dùng học tập và quy tắc làm việc.

Không an tâm nhìn cậu lẽo đẽo phía sau Phelan lên xe.
Trên xe ngựa rộng rãi, Phelan ngồi đối diện cậu, con ngươi màu lục không ngừng đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

An đã thay quần áo khác, vết cắn đã bị che lại bằng cổ áo cao.

Người hầu không mặc đồng phục chính thức mà phải mặc một loại đồng phục riêng, áo bằng vải lụa đen có cổ, quần cũng màu áo, ngoài cổ áo còn đeo thêm nơ dây vải đỏ sẫm, tay áo in ký hiệu riêng của gia đình nhà chủ.

Mái tóc dài cũng được buộc gọn gàng phía sau.
Bị nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, An lén cau mày trừng mắt lại.
Nhìn gì?
"Ngươi biết chữ không?" Phelan lên tiếng trước đánh vỡ không khí kỳ lạ.

Không.
Cậu nhìn Phelan như nhìn thiểu năng, nếu không biết thì hôm qua sao tôi đọc được khế ước: "Tôi biết thưa ngài." An nhanh cúi đầu che dấu khó chịu trong mắt.

Miệng vẫn cung kính đáp.
Dù gì khế ước cũng trong tay anh ta, ăn của người ta thì cậu cũng phải làm tròn bổn phận, đây là đạo đức nghề nghiệp đó biết không?
"Ta chỉ phòng trước, lỡ ngươi chỉ biết đọc vài từ cơ bản thì ta sẽ mất mặt.

Nhưng mà...!ngươi có vẻ khó chịu với ta nhỉ?"
An bị nhìn thấu cũng không chột dạ, "Tôi nào dám.

Ngài hiểu lầm rồi, tôi nào dám có suy nghĩ bất kính như vậy."
"Nhưng ánh mắt người rõ ràng rất ghét ta." Gương mặt nhỏ nhắn kia tràn ngập nịnh hót giả dối nhưng quái lạ thay, ánh mặt đen láy ấy lại đầy hồn nhiên, như là đang cố tỏ ra trải đời vậy.
Biết vậy là tốt.
An ha ha hai tiếng, đầy tự tin nói: "Sao thế được? Tôi yêu quý ngài còn không hết." Là yêu quý tiền của ngài.
Nghĩ đến số tiền kia thì gương mặt gian xảo của Phelan cũng đỡ khó ưa hơn hẳn.
Phelan không nói gì nữa, mắt hướng ra cửa sổ, nhìn thật mới nhận khóe miệng khẽ mím như đang cười.
Đến nơi.
Chủ nhân yêu quý ban nãy giờ đang ung dung bắt cậu khiên hết đống sách vở mà không có người hỗ trợ.
Từ sảnh lớn có một thiếu niên thấp lùn ốm nhom khệ nệ ôm cặp sách nặng trịch cùng hai rương hành lý xiên vẹo đi vào.

Toàn bộ đều là sách vở và đồ án thử nghiệm.
Phelan nhàn nhã đút tay vào túi quần đi phía trước.

An thở hồng hộc đuổi sau theo miệng thầm chửi.

Số lần chửi mắng hôm nay nhiều gấp mấy năm trước cộng lại rồi.

Mọi người tò mò trái phải một lúc rồi cũng không bàn luận gì.

Quý tộc đem theo người hầu đi học cũng không phải chuyện gì mới lạ.
Vì tiện chăm sóc cho chủ nhân, Adam đã khiến nghị nhà trường sắp xếp cậu ngồi cạnh Phelan.

Hiển nhiên trường học cũng chẳng dám ý kiến.
Ban đầu cậu còn tưởng Phelan sẽ giống hình tượng trong mấy mấy tiểu thuyết cho Omega, chỉ cần nhìn sách là hiểu, nghe qua là biết.

Hắn thế mà vào tiết rất chăm chú nghe giảng và làm bài cẩn thận.

Trái lại cậu thì chẳng hiểu gì.

Thành thật mà nói cậu giỏi mỗi tính toán, chỉ mới học chữ được ba năm, càng nói những kiến thức này toàn nâng cao lại khó tiếp thu.

Nghe vào chỉ có đau đầu buồn ngủ.
Nguyên một buổi sáng không chỉ phải nhức não vì cổ ngữ mà An còn phải chú ý đến chủ nhân bên cạnh cần gì.
"Tôi muốn uống nước." Đây là lần thứ ba.
Chủ nhân tội nghiệp còn trẻ mà bị thận?
Tâm tuy miệt thị An vẫn ngoan ngoãn đáp: Vâng.

Cậu nhìn mọi người lục đục ra chơi thì cũng chuẩn đi theo.

Khi chuẩn bị đứng dậy thì bả vai bỗng bị đè nặng trĩu, mùi sữa tươi thơm thơm phả vào mũi, An quay mặt liền thấy sườn mặt xinh đẹp xa lạ gần trong gang tấc.
"Ayo~ Bé xinh đẹp ở đâu chui ra vậy ta~" Giọng nói cũng trong trẻo mang theo chút trêu ghẹo.
Cậu nhẹ hít hít, từ ngày gặp Phelan khứu giác cậu trở nên nhạy cảm đến.

Từ khi vào cổng trường An liên tục phải hít thở trong không khí nhiều mùi lạ, nó khiến cậu hơi khó chịu.

Mùi trên người người này rất thơm nhưng cũng không ngoại lệ.
Vết cắn hôm đó cũng ảnh hưởng đến người chưa phân hóa à?
Động tác của An làm Phelan khó chịu, tác dụng phụ của việc đánh dấu khiến tâm tình chiếm hữu của Alpha dễ bị kích thích.
Leon cũng nhận ra, dáng vẻ như bị người khi dễ tay lại không yên vươn tới bẹo má cậu: "Ngửi Omega như vậy là không lịch sự đâu nhóc."
Lần đầu tiên An bối rối, ai đối mặt với người xinh đẹp đều sẽ vậy thôi: "Tôi...!Tôi không có."
Loen cười toe toét thêm lực tay "Còn chối nữa, không đáng yêu chút nào cả."
Cạnh tượng trước mắt làm người khó chịu, Phelan cau có hất mặt về phía An, trầm giọng "Lẹ đi."
"Lẹ gì thế~" Leon kéo ghế ngồi cạnh An, hai tay chống cằm ngắm nghía cậu: "Ai đây?" Lại nghiêng đầu về phía Phelan: "Cậu giấu tôi đi ngoại tình à?" Leon cợt nhả hỏi, đôi mắt hoa đào không che nổi vẻ gian tà.
Hoàng tử Leon nhạy cảm nhận ra khắp cơ thể An bị bọc lại bởi Pheromone của đứa bạn thân.

Đầu An liền nhảy số, cùng mặc đồng phục như bao ngươi nhưng khí chất Leon rất khác biệt, đánh mắt đến đám người hầu lấp ló ngoài cửa thì đã đoán được thân phận người này không đơn giản.

Nếu là Omega thì có lẽ là liên hôn gia tộc.
An bình tĩnh giải thích với người có lẽ sẽ cùng trả lương cho mình sắp tới: "Tôi là người hầu ngài Phelan, An, ngài cứ ở lại nói chuyện, tôi xin phép đi trước." An đứng dậy, cung kính cúi đầu chào rồi lượn đi mất.
"Ủa? Ê! Tôi còn chưa nói gì mà." Leon ngơ ngác nhìn theo bóng An, một hồi cùng không quên quay sang móc mỉa Phelan "Không ngờ ngài Phelan đây cũng nhận người hầu như đám quý tộc tầm thường thôi ha." Tin này Leon cũng mới được nghe sáng nay.
Nhà Walter có thể coi là đối đãi với người hầu rất đàng hoàng nhất trong đám quý tộc, ngoại trừ ông quản gia khó tính kia thì hầu như không có tiền lệ chỉ định người hầu thân cận.

Nói sao thì, cái người hầu thân cận có chút khó nói trong giới quý tộc.

Phelan bỏ khó chịu trong lòng nói chuyện với Leon, vào chuyện chính, "Tra ra chưa?" Nghĩ đến người hầu nhỏ kia cần được dạy dỗ lại.

Mới có một ngày đã không biết phép tắc hắn chưa cho phép mà dám bỏ đi.
Leon bỏ vẻ cợt nhả nãy giờ, nghiêm túc nói: "Đúng là nhà Patrick nhưng phía sau còn có người nữa nhúng tay, tôi tra không ra."
Phelan nhíu mày, đến hoàng tử cũng không tra được vậy thế lực đằng sau chắc chắn rất lớn.

Hắn gật gù đã hiểu, "Chuyện cậu xong rồi, đi đi."
"Chời chời chời, đồ vô lương tâm.

Không có tôi thì hôm đó cậu không thoát khỏi đám Omega chực chờ sẵn ở cửa rồi.

Không cảm ơn còn đuổi người, tại sao tôi lại có người bạn như cậu chứ?" Leon lải nhải.
Thấy Leon sắp diễn vở oán phụ trách than, Phelan giở chiêu cuối cùng.

"Tôi kêu anh tôi đến cảm ơn cậu."
Leon như đạp phải mìn nhảy dựng lên: "Đồ mách lẻo! Lần trước cũng tại cậu mà ông chú kia...ông chú kia..." Chưa hết câu đã chạy đi.

Phía sau đàn đàn người hầu lo lắng chạy theo đỡ trước bợ sau sợ hoàng tử ngã.
Anh của Phelan chỉ hơn họ 12 tuổi đừng có kêu vậy nghe già lắm.

Phelan trầm ngâm dời mắt xuống ghế trống của người hầu nhỏ bên.
Bên kia An vừa đến cửa nhà ăn đã bị người chặn lại.

Một nhóm omega mặt mày xinh xắn trắng trẻo cản đường, mặt lại đỏ rực làm An tưởng mình mới là kẻ mạo phạm người ta.

Nhóm Omega nghẹn mốt lúc mới khẩn trương hỏi: "Cậu là người hầu của Phelan à?"
An nhích người muốn đi, về trễ lỡ bị trừ lương thì sao.

Cậu không gánh nổi tội làm chủ nhân chết vì khát.
"Nè, sao cậu bất lịch sự vậy!?" Thấy thái độ không hợp tác, một omega tóc vàng lấy hết can đảm đứng ra cản người.
"Tôi không có nhiệm vụ trả lời anh." Mấy người này còn không có sức uy hiếm bằng đám trẻ hay chọi đá vào người qua đường ở khu ổ chuột.
"?"
Omega tóc vàng quát lên "Đồ không có giáo dục, bọn tôi là năm cuối đó.

Chủ nhân của cậu còn phải kêu tôi một tiếng đàn anh, người hầu thì đừng có lên mặt." Một Omega làm người hầu đang đi theo chủ nhân trong số đó cúi đầu càng thấp.
"Đúng là không có giáo dục thật.

Tôi còn không biết chữ nữa nên tránh ra dùm." An nhíu mày mất hết kiên nhẫn.

Đánh người là không thể, thân phận họ cũng không phải tầm thường, đụng vào đền không nổi "Nếu anh trả tiền tôi sẽ suy nghĩ lại, còn không thì tôi đi trước."
Omega tóc vàng bực tức vội giữ tay An lại, móng tay dài cứa vào thịt mềm dưới cánh tay cậu.
An cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn chẳng mấy sức, đầy bực bội đanh giọng lại: "Buông ra."
Phelan vừa đến thì thấy cảnh này.

Đứng giữa đám Omega nhưng cậu vẫn lùn nhất, mặt mày nhăn nhó miệng run rẩy đầy yếu ớt.
Tức đến run miệng.

Giờ lao đầu vào nắm đầu nhau có sao không ta?
"Mấy người làm gì ở đây?"
An nghiêng người thấy Phelan đang đi lại.

Chân dài eo hẹp, lớn tướng trông cũng ngon dữ.

An quào một tiếng trong tâm, mình mà cao vậy cũng đỡ.
Nhóm Omega hơi sửng sốt, chung quy gặp người mình thích vẫn là e thẹn nhất, "Đàn em, người hầu của em thật vô lễ." Giọng nói đầy tủi thân "Anh chỉ mới hỏi nhẹ một câu cậu ta đã ăn nói xấc xược như thế nên trừ lương.

Người như vậy em còn thuê làm gì?
An nghe vậy liền quay ngoắt nhìn hai chân mày Phelan đang từ từ nhíu lại, miệng nhanh nhảu nhận lỗi: "Xin lỗi, ngài Waller đừng giận.

Là tôi không đúng."
Đừng trừ lương tôi.
Đừng trừ lương tôi.
Đừng trừ lương tôi.
Điều quan trọng phải niệm ba lần.

Cậu gấp đến líu lưỡi, tự nhiên nhắc tiền vào đây làm gì!
Thái độ xuống nước của An làm Omega tóc vàng lấn tới: "Đàn em, thấy chưa, tên tiện dân này không phải phép, em nên đánh chết nó tránh hậu họa sau này."
Phelan cúi đầu cầm tay áo nhăn nheo của cậu lật qua lật lại, lịch sự gật đầu với Omega kia: "Tôi lấy làm tiếc về chuyện này..."
Omega tóc vàng liền đắc ý khinh khi An, Phelan cũng phải kiêng dè nhà cậu ta thôi.

Giới quý tộc này, bên trong có xâu xé nhau thịt nát xương tan thì vẻ ngoài vẫn phải tươi cười nịnh nọt.

Hắn không để người kia đắc ý lâu, nói tiếp: "...Nhưng người hầu của tôi chỉ tôi mới được phép mắng? Cậu Aki nên cất lời rác rưởi đó cho chính mình thì hơn."
Dan Aki sững sờ.
Gia tộc Aki quản lý thuộc địa phía Đông, vì xuất thân hải tặc nên chỉ có thể miễn cưỡng đứng ngang hàng với nhà Walter tồn tại mấy trăm năm.
An trộm nhìn Phelan, hắn cũng biết bảo vệ người khác à?
Như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Phelan nhìn lại, môi mỏng thốt ra lời làm người ta thấy câm nín: "Nước của ta đâu? Mới hầu hạ ngày đầu tiên mà ngươi đã dám cãi lời.

Hay ngươi muốn uống nhà vệ sinh thay cơm trưa?"
Cậu nhịn tức ngoan ngoãn khẽ đáp.

Xoay mông đi đến nhà ăn miệng nhỏ không ngừng rủa: Đồ đáng ghét, tên điên.

Mình có nên trộn nước nhà vệ sinh cho hắn uống không? An nắm chặt tay hùng hổ giậm chân mua nước.

Dan Aki nhìn theo tầm mắt Phelan dán chặt vào tấm lưng tên người hầu kia, giận dữ: "Em, em ăn nói vô lễ với đàn anh thế à? Tôi sẽ...!sẽ..."
Cái nhìn sắc lạnh của Phelan làm Dan nín bặt.
Khuôn mặt anh tuấn mang đầy vẻ xấu xa liếc bàn tay trắng nõn của người trước mắt: "Chỉ dựa vào các người? À mà...!móng tay anh...!" Phelan dời mắt đến mặt Dan: "...lần sau tôi còn thấy nữa thì thứ bị cắt chính là ngón tay anh.

Phelan bỏ đi để Dan tức đến lồng lộn đằng sau.

Nguồn ảnh: plasticbottru from Twitter.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui